Sách: DR. STRANGE BEARD – Penny Reid
Thể loại: Contemporary Romance
Anh ấy là một chàng trai gợi cảm, bí ẩn và đáng mến, người luôn quanh quẩn bên rìa mà chưa bao giờ thực sự là một phần của cuộc sống. Bây giờ chúng ta biết tại sao, Roscoe nhớ tất cả mọi thứ — mọi ánh nhìn, mọi lời nói, mọi cuộc gặp gỡ, tốt và xấu, chi tiết chính xác đến từng khoảnh khắc. Anh ấy càng ít tham gia cùng người khác, thì càng bớt có ký ức để chất chứa, gánh nặng.
Roscoe và Simone là bạn thân của nhau từ thuở nhỏ. Cả hai đường ai nấy đi sau khi hết trung học; anh trở thành bác sĩ thú y và cô làm đặc vụ cho FBI. Khi Simone được yêu cầu làm việc thực địa ở Green Valley, cô nhanh chóng biết rằng việc gặp lại Roscoe sẽ không thể tránh được.
Mười năm sau khi Roscoe Winston biến mất khỏi cuộc sống của mình, tất cả những gì Simone Payton muốn là khai thác anh ta. Cô ấy cũng muốn một câu trả lời từ người bạn thân cũ về lý do anh ấy lại bỏ rơi mình, nhưng nếu không có thì cũng chẳng sao. Simone đã buông bỏ quá khứ từ lâu lắm rồi. Cô ấy chắc chắn không mảy may bận tâm về Roscoe. Simone hạnh phúc hơn khi quên đi sự tồn tại của anh ấy.
Mười năm sau khi Simone Payton làm tan vỡ trái tim, tất cả những gì Roscoe Winston muốn là một chiếc bánh vòng. Anh cũng muốn quên cô ấy hoàn toàn, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra – nhờ phước cái trí nhớ tốt như quỷ của mình, điều cuối cùng anh ấy cần là một ký ức khác về Simone. Thật không may, sau một lần tình cờ gặp gỡ, Simone liên tục xuất hiện ở mọi nơi anh tình cờ đến. . .
DR. STRANGE BEARD là một mạch truyện được viết tốt, vô cùng chi tiết và thông minh, tập trung vào gia đình, tình bạn, cơ hội thứ hai, giết người, phản bội và phân biệt chủng tộc. Mối quan hệ giữa Simone và Roscoe là kiểu cơ hội thứ hai; một mối tình lãng mạn đầy kịch tính và gay cấn nhen nhóm giữa hai con người bị chia cắt bởi sự hiểu lầm, sự phản bội của trái tim, tan vỡ và đầy đau đớn. Các cảnh sex rất thân mật và nồng nàn, không sử dụng ngôn ngữ và mô tả tình dục quá mức.
SIMONE không ở lại. Dù biết lý do, tôi nhớ em như điên ngay khi em lái xe đi.
Biết rằng em ở đầu kia đất nước, rằng tôi không được gặp em trong nhiều ngày, sự trống trải trong tôi trở nên nhức nhối. Tôi đã không nhận ra trong nhiều năm, nhưng nhờ tối qua, bây giờ tôi có thể nhận thấy rõ ràng sự trống rỗng đó luôn là một không gian có hình dạng Simone.
Em nhắn tôi ngay khi về đến nhà, tôi trả lười ngay khi hoàn thành xong việc ở trại động vật tôi thường đến vào các ngày thứ Ba. Các tin nhắn hầu hết nhẹ nhàng và thân thiện, kiểu cập nhật trạng thái nhanh chóng. Dù vậy, tôi dành một khoảng thời gian đáng kể ngồi chăm chăm vào dòng nhắn Yêu anh! em gửi. Tâm trí tôi quay lại khoảnh khắc em nói với tôi câu đó vào sáng sớm nay, biết rằng tôi sẽ ghé thăm ký ức đó thường xuyên hơn những cái khác.
Đồng hồ điểm chín rưỡi, tôi thực hiện các hoạt động buổi đêm thường nhật của mình: chạy bộ, tắm, đọc sách trước khi đi ngủ.
Dù vậy, tôi không thể đọc, càng không thể tập trung và thậm chí không thể thở.
Tim tôi đập loạn cào cào, làn da nhạy cảm quá mức, cơ thể bồn chồn. Ký ức về em và tôi, về đêm hôm trước hằn sâu trong tâm trí. Hình ảnh Simone hiện lên khắp mọi nơi trong phòng ngủ. Tôi nửa mong nhìn thấy em bước vào qua cánh cửa, hoặc thấy em đứng ngay góc phòng, trần truồng như ngày mới sinh.
Gập cuốn sách lại, tôi tắt đèn và ngả lưng lên giường, cố gắng bắt lấy hơi thở. Từng phút trôi qua, tôi trở mình, chất cotton mềm mại chà vào chân và ngực trần, cùng với mùi của em ở khắp mọi nơi khiến tôi cứng lại một cách đau đớn.
Bật cười về tình trạng khó khăn của mình, tôi đứng dậy và thoát y, định đi tắm nước lạnh. Quyết định, rằng không sớm thì muộn, Simone và tôi sẽ phải sống trong cùng một thành phố. Việc nhớ em nhưng không có em ở đây tra tấn tôi đến phát điên.
Nửa đường vào phòng tắm, tôi chợt nhận ra dù em không hiện diện ở đây, nhưng em cùng tôi. Chúng tôi ở bên nhau. Quay lại và ngồi trên mép giường, tôi cầm di động lên và nhìn chằm chằm vào màn hình trong nửa giây. Cuộn lên các tin nhắn trước đó.
Simone: Em về tới nhà trong thời gian kỷ lục! Sắp mang Pavlov qua cho Cletus và Jennifer, tranh thủ ăn tối nhanh để trực ca đêm. Yêu anh!
Roscoe: Yêu em! Cảm ơn vì nhắn cho anh biết em về đến nhà an toàn. Anh vừa xong việc ở trang trại động vật, nhưng em có thể biết rồi vì anh vẫn chưa tìm ra con bọ em cài trên xe anh.
Đọc đi đọc lại ba lần, tôi quyết định gửi một tin nhắn mới.
Roscoe: Em về nhà chưa? Công việc sao rồi?
Trước sự ngạc nhiên của tôi, ba dấu chấm xuất hiện gần như ngay lập tức.
Simone: Em về được hai mươi phút rồi, chuẩn bị đi tắm. Mình nói chuyện trong mười phút nữa được không?
Chuẩn bị đi tắm . . . cơn lũ hối tiếc tràn qua tôi, tối qua tôi đã lỡ mất dịp tắm chung cùng Simone. Cậu chàng của tôi nhói lên với ý nghĩ đó, tôi nắm chặt lấy nó, nghiến răng và nuốt nước bọt khó khăn, một cơn choáng váng vì khát khao cướp mất hơi thở tôi lần nữa. Tôi gõ một câu trả lời trước cả khi kịp cân nhắc.
Roscoe: Ước gì anh ở đó.
Simone: Ha, cá là anh sẽ nghĩ lại khi biết tình hình ở đây, hỗn loạn lắm. Em sẽ gọi lại sau khi tắm xong nhé!
Tôi cau mày, cảm giác tội lỗi làm dịu đi phần nào cơn nóng trong huyết quản. Tôi chưa quên chuyện em gặp rắc rối với Sĩ quan Strickland. Bây giờ thì tôi ước mình ở đó vì những lý do hoàn toàn khác. Trong khi tôi nôn nao nhớ nhung, em phải đầu đầu với một mớ bòng bong nghiêm trọng. Lẽ ra tôi không nên nhắn với hy vọng tìm kiếm một chút ngọt ngào và nhẹ nhõm, thay vào đó tôi nên suy nghĩ cách gì đó để giúp đỡ.
Nằm tựa lưng vào gối trong bóng tối, tôi quyết định đợi cuộc gọi, sau đó đi tắm nước lạnh hoặc tự xử. Có trời biết, tôi có quá đủ thực hành trong việc này lắm rồi.
Đúng như lời hứa, mười phút sau Simone gọi. Tôi đang cố gắng kéo ra những ký ức tồi tệ về phòng ngủ mình, chẳng hạn như lần tôi bị cúm và nôn ra khắp sàn trên đường vào phòng tắm.
Vì vẫn đang cầm điện thoại nên tôi trả lời ngay lập tức.
“Simone?”
“Roscoe,” cô thở dài nói. “Thật tuyệt khi được nghe giọng anh.”
“Anh cũng thế.” Tôi cười toe sung sướng. Tôi luôn yêu giọng nói của em, mượt mà và sâu lắng, như những cánh hồng đỏ. Âm thanh khiến cơ thể tôi căng cứng đáp lại. Tuy nhiên tôi cố gạt bỏ suy nghĩ xác thịt, em có một ngày dài mệt mỏi và tôi sẽ là một quý ông hoàn hảo và làm chỗ dựa tinh thần cho Simone.
“Kể anh nghe ngày của em đi.” Tôi ném một cái gối lên trên cái trục cương cứng của mình để không phải nhìn thấy nó. Tất nhiên là tôi vẫn cảm thấy nó, nhưng vì lý do gì đó mà việc nhìn thấy nó trên chiếc giường nơi chúng tôi ở bên nhau đêm qua, trong khi nghe em nói chuyện bên tai là quá nhiều so với sức chịu đựng của tôi.
“Em không muốn nói về công việc bây giờ lắm. Có lẽ là ngày mai, mà thật ra cũng chẳng có nhiều thứ để kể, tình hình vẫn bế tắc như cũ còn mấy tuần tới chắc sẽ bận rộn nhiều hơn bình thường. “
“Tệ thật,” tôi nói, và ngay lâp tức nhắm mắt và cắn chặt răng trước câu bình luận cộc lốc, tôi nhanh chóng nói thêm, “Anh có thể nghỉ làm vài ngày nếu em muốn, em biết đó, giữ mọi người khỏi làm phiền em.”
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ và có thể hình dung ra khuôn mặt em, mũi hơi nhăn lại, đôi mắt sáng ngời, khuôn miệng tuyệt đẹp cong lên quyến rũ.
“Kế hoạch của anh là gì? Tới đây và dọa mọi người à? “
Tôi gật đầu không do dự.
Em cười lớn hơn và âm thanh đó truyền một luồng hơi ấm mới dọc dây thần kinh tôi. Không phải là kiểu hơi nóng thiêu đốt của dục vọng, nó không kém phần dữ dội, chỉ là có phần uể oải và ít khẩn cấp hơn.
“Anh có thể trở nên đáng sợ,” tôi nói, hy vọng kéo dài tiếng cười của em.
Nó được việc.
“Uh-huh. Tất nhiên rồi.” Tôi tưởng tượng em đang đảo mắt.
“Anh có thể cho em bằng chứng. Hồi năm cuối đại học, anh giành được giải thưởng cho trang phục Halloween đáng sợ nhất.”
“Anh mặc gì?”
“Organic Chemistry final.” (Bài kiểm tra Hóa hữu cơ cuối kì // ew not that funny)
Em bật ra một tiếng cười khác, và tôi cũng cười theo. Tôi tựa tay vào trán, lòng bàn tay xoay tròn và nhìn chằm chằm vào trần nhà, tận hưởng khoảnh khắc đó.
“Cảm ơn.” Em sụt sịt, và tôi tưởng tượng em đang lau mắt. “Em thực sự cần điều đó.”
“Anh luôn sẵn những câu chuyện cười, bất cứ lúc nào em cần.”
“Cái yêu thích gần đây của anh là gì?”
Ôi trời, nhiều không xuể. Một trong những khách hàng bảo tôi kiểu gì cũng sẽ trở thành ông bố tốt vì tôi có sẵn cả gia tài câu đùa kiểu ông bố.
“Được rồi, là em hỏi đó nha. Chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Hah bụng em cột chặt rồi đây.”
Điều đó khiến tôi bật cười, điều đó lại khiến em cười thêm nữa và tôi lắc đầu với hai đứa tôi. Chúng tôi luôn chia sẻ sự hài hước giống nhau, tôi nhớ việc được cười cùng Simone.
“Roscoe! Kể em nghe nào! ”.
“Được rồi, được rồi, đây nhá.” Tôi hắng giọng một cách không cần thiết. “Điều gì là tốt nhất về việc đến từ Thụy Sỹ?”
“Điều gì?”
“Anh cũng không biết, nhưng lá cờ là một điểm cộng lớn.”
“Ôi không!” Simone cười, lần này nghe có vẻ thương hại.
“Này. Cái đó buồn cười mà. ”. Tôi thật sự đã cười khi nghe nó từ Beau lần đầu tiên.
“Anh thật đáng buồn.”
Tôi ra vẻ tổn thương một cách cường điệu và điều đó khiến em lại cười.
Cuối cùng, tiếng cười của chúng tôi giảm dần, và em thở dài. “Roscoe. . . ” Simone dừng lại, tôi nghe thấy tiếng em thở gấp: “Em cảm thấy nên nói với anh rằng em đang khỏa thân.”
Mắt tôi bật mở và một âm thanh gầm gừ bật ra trước khi tôi có thể ngăn mình lại, cậu chàng của tôi ngỏng dậy, ép chặt vào gối.
Em cười nhẹ, lần này nghe có vẻ hụt hơi và có chút lo lắng.
“Vậy.. ừm, nếu anh muốn, anh có thể đi thay đồ để mình mặc đồ đôi chung với nhau.”
Sự lo lắng trong lời nói của em khơi dậy một bản năng mới nào đó trong tôi, thôi thúc tôi đảm bảo với em rằng tôi thực sự muốn, rất muốn.
Vì vậy, tôi nói, “Xong.”
Em do dự và ngạc nhiên. “Không mất nhiều thời gian lắm nhỉ.”
“Vì chúng ta đang thành thật,” Giọng tôi trầm hơn, “Anh nên nói với em rằng anh đã khỏa thân sẵn rồi.”
“Ôi trời!”
Sự phấn khích và sung sướng hiện lên rõ ràng trong giọng em. Có tiếng đệm lõm xuống và tiếng click công tắc đèn.
“Tuyệt vời. Và anh có tiện thể đang ở trên giường luôn không? ”
“Có, anh đang ở trên giường.”
“Và khỏa thân?”
“Cực kì.”
“Anh . . .” Nhiều lo lắng hơn, nhưng lần này có sự háo hức. “Anh có thư giãn không?”
Uh, gì cơ?
Tôi thư giãn không ư?
Không, không hề dù chỉ một chút.
Nhưng tôi sẽ không nói với em điều đó.
Vì vậy, tôi không trả lời. Nhưng nằm ở đây trong bóng tối với mùi hương của em xung quanh đặt tôi vào một khung hình đậm nét trong tâm trí.
“Anh có một vài câu hỏi.”
“Này. Đó là câu thoại của em.” Tôi có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói.
“Và vì chúng mình đang mặc trang phục matching nên bây giờ có vẻ là thời điểm thích hợp để hỏi.”
“Loại câu hỏi nào?” Giọng em trầm hơn.
“Em có tưởng tượng nào không?”
Em hít vào thật sâu nghe rõ cả tiếng trong khi tôi cố nén hơi thở mình lại.
“Có,” em nói nhẹ nhàng, bằng tông giọng mà tôi chưa từng nghe bao giờ. “Em có những tưởng tượng.”
Dễ tổn thương! Chính là tông giọng đó.
Bản năng bảo vệ trong tôi bùng lên, buộc tôi nói gì đó khiến tâm trí em nhẹ nhàng hơn.
“Em sẽ nói anh nghe cái nào đó chứ?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao?” Em có vẻ cảnh giác.
“Anh muốn biết em nghĩ gì khi chạm vào mình.”
Simone tạo ra một âm thanh nhẹ, giống như hơi thở nghẽn lại.
“Anh đã từng làm điều này trước đây hả?”
Tôi lắc đầu mặc dù em không thể nhìn thấy tôi.
“Anh không.”
Simone có vẻ do dự trước khi nói, “Vậy thì thế nào mà anh giỏi việc này như vậy?”
“Có lẽ vì anh thành thật?”
“Anh thực lòng muốn biết em nghĩ gì khi chạm vào bản thân mình à?”
Giọng cô dày hơn, khàn hơn.
“Em không muốn biết điều tương tự về anh hả?” Tôi quấn ngón tay quanh dương vật của mình. Tôi không cần phải nhắm mắt lại để tưởng tượng em ở đây và thì thầm vào tai tôi.
“Có lẽ.” Một âm thanh nhẹ nhàng khác. “Miễn là nó liên quan đến em.”
Tôi nhăn nhó, sao em có thể nghi ngờ điều đó được cơ chứ?
“Em đang ở đây,” tôi bắt đầu, tay bắt đầu vuốt nhẹ, và Simone thực sự ở đây. “Em mặc thứ gì đó xuyên thấu.”
“Nó màu gì?” Câu hỏi là hơi thở nhiều hơn là giọng nói.
“Đỏ.” Màu của cánh hồng. “Em bước vào phòng ngủ trong khi anh đang đọc. Trèo lên đùi anh, em cầm lấy cuốn sách và ném đi – đâu đó dưới sàn nhà hoặc trên tủ đầu giường, sau đó em choàng tay anh vòng ra sau mông em. Em không mặc chút đồ lót nào.” Tôi phải dừng lại ở đây để nuốt khan, cổ họng nghẹn lại. ” Em hỏi anh có muốn ăn món tráng miệng không.”
“Uh, gì cơ? Em đang nướng bánh trong tưởng tượng của anh à? “
Tôi phớt lờ câu hỏi, lạc vào tâm trí mình và tiếp tục.
“Anh gật đầu. Bởi vì anh thực sự muốn. Sau đó anh nằm xuống và em ngồi lên mặt anh-“
“Oh . . . oh!”
“—và anh—” Tôi rên rỉ, thấm ướt môi mình, ước gì đó là môi của Simone và ước gì em ở ngay đây. “Em có vị rất tuyệt. Tay anh di chuyển dần lên bụng em, sau đó là bầu ngực, bám lấy chúng trong khi em đung đưa hông, nghiến chặt vào miệng và lưỡi anh.” Tôi phải nuốt xuống khó nhọc lần nữa.
Em thở nặng nề, tôi gần như cảm nhận được nhịp tim nhanh dần của em qua điện thoại.
“Được rồi, được rồi, chờ chút nào,” em nói sử dụng tông giọng nhẹ nhàng mới mẻ đó,
“Em có một cái này – khá lâu rồi. Nhưng nó – nó kiểu hơi ngu ngốc.”
Tôi phải chớp mắt nhiều lần mới tập trung được vào lời nói của em, kéo bản thân ra khỏi những tưởng tượng của chính mình.
“Nó có làm em nóng lên không?”
“Có.”
“Vậy thì nghe không ngốc tí nào.”
Simone cười cảm kích, những có chút lo lắng vẫn vương trong giọng em.
“Chúng ta đang ở trung học,” em bắt đầu, và một cú sốc trắng xóa nóng bỏng của khao khát tràn ngập tôi. Tôi bất động, từng thớ cơ trên cơ thể căng ra.
Tôi nhớ em hồi học trung học.
Tôi nhớ mình đã muốn em từ hồi trung học.
Tôi nhớ những đêm mất ngủ vì điều đó.
“Anh nhớ hồi đó anh chơi bóng bầu dục còn em chơi bóng đá không, và mình có tập chung sân tập cùng giờ trong một khoảng thời gian?”
“Anh nhớ,” Tôi trả lời ngay lập tức, mắt mở rộng nhìn vào kí ức Simone chạy theo sau trái bóng, chỉ mặc mỗi quần đùi, giày đinh, bảo vệ ống chân, tất dài và áo lót thể thao. Việc đó chỉ xảy ra duy nhất một lần, vào một ngày đặc biệt nóng giữa tháng Một, nhưng để lại ấn tượng mạnh mẽ trong trí óc tôi.
“Nên chuyện như như thế này.” Em hắng giọng,
“Phòng thay đồ của nam bị khóa, nên đội của anh phải dùng nhờ phòng nữ. Lần lượt nhau, kiểu vậy. Nhưng vì một số lý do, em ở lại trễ và đang tắm. . .”
“Yeah?” Tôi thúc giục, nóng lòng muốn biết mọi thứ. Chết tiệt, tôi như ngồi trên mép ghế với cơ thể chúi người ra trước nuốt từng lời của em.
“Nghe thấy đội anh bước vào, em cuống cả lên, cố gắng để kết thúc. Nhưng anh đã ở ngay đó, kéo bức rèm ra.”
Tất cả không khí thoát khỏi phổi trong tích tắc, và tôi cảm thấy dấu hiệu cơn cực khoái đang hình thành, tôi không dám di chuyển bàn tay mình thêm chút nào nữa.
“Em cố gắng che chắn mình trong khi mắt anh đảo khắp cơ thể em. Anh chỉ quấn mỗi khăn tắm.”
Tôi rên rỉ, nhắm mắt lại. Bàn tay tôi thậm chí di chuyển nhanh hơn chống lại ý muốn.
“Anh đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho em yên lặng, sau đó treo khăn tắm lên móc.”
Giọng em trở nên mơ màng hơn, như thể em không còn nói với tôi nữa.
“Chúng ta đều trần truồng và anh đột ngột với lấy và hôn em trong khi dòng nước nóng phun ra từ vòi sen chảy giữa hai cơ thể. Anh cúi xuống sâu hơn nữa để hôn vào ngực, trong khi bàn tay rà xuống dần và luồn vào giữa chân em.”
“Fuck.” Tôi phải tìm kiếm hơi thở mình lần nữa, ngực tôi thắt chặt và như có lửa đốt trong tĩnh mạch.
“Nào chưa đâu. Phần đó đến sau. Anh chạm vào em bằng những ngón tay trước hết, rồi nói rằng anh nhớ em, em là tất cả những gì anh nghĩ về.”
“Simone, EM là tất cả những gì anh nghĩ về.”
Giờ tới Simone rên rỉ, tôi lắng nghe em thở dốc.
“Roscoe.”
“Simone.” Tôi gầm gừ, “Anh nhớ em mỗi ngày. Anh đã muốn em cực kì tệ. Cực kì tệ, Simone.”
“Anh làm em tới bằng- bằng những ngón tay.” Em nghe như đánh mất hơi thở. “Rồi anh mang chúng lên miệng và mút. Anh vùi đầu vào cổ em, thì thầm vào tai em tất cả những điều đen tối. Chẳng hạn, anh nói anh sẽ- sẽ..”
“Gì? Anh sẽ làm gì?” Tôi không thể chờ được để biết mình làm gì tiếp theo.
“Anh sẽ đến phòng ngủ của em vào tối hôm đó và, và em sẽ có anh, nhưng trước hết em phải dùng miệng—”
Những từ còn lại của Simone lạc mất. Đầu tôi rơi xuống giường, hông giật về phía trước, rồi để cơn cực khoái chiếm lấy toàn bộ cơ thể. Một hình ảnh rời rạc vụt qua tâm trí với Simone quỳ trên đầu gối, miệng bao bọc tôi, mắt dán vào tôi. Tôi đánh thức em, trong phòng ngủ em, vào nửa đêm, cơ thể em sẵn sàng, tôi kéo chiếc quần ngủ xuống dần đôi chân em. “Roscoe,” em hổn hển và cầu xin. “Em rất gần rồi. Anh sẽ làm gì nếu anh ở đây?”
“Uh.” Tôi lắc mạnh đầu, cố thông suốt đầu óc nhưng cuối cùng quyết định nói cho em những hình ảnh đang hiện lên trong tâm trí.
“Sau khi tắm xong, anh giữ lời hứa với em.”
Em rên lớn hơn, hơi thở đứt quãng của em là âm thanh quyến rũ nhất thế giới.
“Anh lẻn vào phòng em qua cửa sổ em để mở sẵn.” Tim tôi vẫn đang nện như búa tạ trong lồng ngực, tinh dịch phủ khắp bụng và bàn tay, đầu óc lâng lâng nhưng tôi cần phải nghe em đến.
“Anh lột tấm chăn xuống và thức em dậy, kéo áo lên để lộ hai bầu ngực.”
Simone tạo ra một âm thanh bóp nghẹt.
“Miệng anh ở trên em ngay lập tức, mút thật mạnh trong khi ngón tay luồn vào quần lót em, anh nói với em rằng anh sẽ khiến em cảm thấy cực kì, cực kì sung sướng. Chúng mình cùng lột quần em ra cùng lúc.”
“Ah..Vâng.”
“Anh đẩy chân em dạng ra,—”
“Vâng.”
“Rồi anh ở ngay đó, giữa hai chân em, cọ cậu bé của anh vào âm vật em, em ưỡn hông lên và muốn nhiều ơn nữa— .”
“Vânggg,” em nghe giống như bật khóc.
“Anh hỏi em muốn có anh thật mạnh hay—”
Tôi ngừng lại đột ngột bởi vì Simone lên đỉnh.
Nhắm mắt, tôi lắng nghe, ghi nhớ từng tiếng rên rỉ, tiếng thở dài và tiếng khóc của em. Một bản giao hưởng của sự quyến rũ. Pháo hoa nổ bùng trong lồng ngực, cảm giác thỏa mãn kiêu ngạo tràn ngập tôi.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sự kiêu ngạo và hài lòng biến thành thất vọng. Bởi vì nhiều như việc tôi thích nghe em đạt cực khoái và tự hào là người chịu trách nhiệm cho điều đó, tôi khao khát muốn ôm em vào lòng. Tôi muốn vuốt ve cơ thể em, cảm thấy làn da của em mát lạnh, nhìn em cơ thể em căng ra và ưỡn cong lên. Tôi cực kì muốn em ở đây, ngay bây giờ. Hoặc tôi ở chỗ em.
Tôi rủa thầm, ngồi bật dậy và lắng nghe tiếng thở dài khe khẽ của em, ước gì có thể bắt lấy nó bằng một nụ hôn. Việc yêu xa thật không thể chịu nổi. Dù đêm nay thật tuyệt, chúng tôi đến cùng nhau, nhưng cuối cùng lại ngủ một mình sau đó.
Chắc chắn chúng tôi sẽ chuyển đến cùng một thành phố, bất kể điều gì xảy ra.
– Erin –