Sách: The Warlord Wants Forever – Kresley Cole

Series: Immortals After Dark #0.5

Thể loại: Paranomal Romance

Warlord Wants Forever là tiền truyện của series Immortals After Dark.

Nikolai Wroth, một lãnh chúa ma cà rồng tàn nhẫn, tìm kiếm Cô dâu của mình – người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh ta thực sự sống.

Myst the Coveted là một Valkyrie quyến rũ và khao khát tự do.

Cốt truyện bắt đầu với cuộc gặp gỡ đầu tiên của Myst với Nikolai. Cô bị nhốt trong ngục tối của lâu đài mà Nikolai chiếm từ Ivo, thủ lĩnh ma cà rồng uống máu. Nikolai là một vị tướng ma cà rồng Forbearer (họ không uống máu từ tĩnh mạch hoặc giết người). Anh ta cần thông tin mà Myst có rất nhiều, nhưng cô ấy lại không muốn nói. Chuyện này dẫn đến chuyện khác và chẳng bao lâu sau Nikolai phát hiện ra rằng Myst là Cô dâu ma cà rồng của anh, người phụ nữ duy nhất có thể khuấy động dục vọng trong cơ thể và khiến tim anh đập trở lại.

Trước khi có thể kết đôi, Myst đã được các chị gái Valkyrie của cô ấy giải cứu, để lại Nikolai trong cơn đau đớn của dục vọng mà chỉ có Cô dâu của anh ta mới có thể giải tỏa được. Myst biến mất và Nikolai thề sẽ săn đuổi cô ấy và… ừm, tôi nghĩ bạn có thể đoán được phần còn lại. Kết quả là cuộc rượt đuổi và bắt được Myst the Coveted là tất cả những gì mà các độc giả của Kresley Cole mong muốn. Có một sự lãng mạn vừa đau lòng vừa nóng bỏng khi Nikolai trả thù Myst – mặc dù anh ta cũng là tù nhân của ham muốn nhiều như cô – mang lại cho câu chuyện một khía cạnh khiêu dâm mạnh mẽ. Ngoài ra còn có lời thoại hấp dẫn và nhiều pha hành động giả tưởng giữ cho câu chuyện tiếp tục phát triển.  Đây là một khởi đầu tuyệt vời cho một bộ truyện đầy hứa hẹn.

Sự chú ý của Myst dễ dàng hướng về một lần nữa với người đàn ông trên đường, cô nhướng chân mày lên, tự hỏi nếu phía trước anh ta cũng lôi cuốn như nhìn từ sau lưng. Đã là hàng thế kỉ, theo nghĩa đen, từ khi cô có chút cảm giác, và cô xứng đáng –

Cô hít mạnh vào một hơi, tên say rượu hoàn toàn không phải là một tên say rượu. Khi gã ngó vào một căn hẻm, lộ ra một góc khuôn mặt, Myst nhận ra cái cơ thể mà cô đang liếc mắt đưa tình chính là của anh ‘chồng bị bỏ rơi ’ như đàn vẫn hay chọc cô.

Anh ta vấp ngã không phải do say xỉn mà từ sự yếu ớt, dáng anh khác đi bởi anh đã giảm cân.

Run bần bật, cô rón rén dọc theo mái nhà,ép sát mình vào trong cửa sổ, hi vọng sẽ thoát được trước khi Wroth nhìn thấy cô. Đột nhiên anh dừng lại, nâng đầu mình khỏi đám đông đang xô đẩy, rồi hướng thẳng về phía cô.

Ánh nhìn anh rơi trực tiếp vào cô, mắt anh đen, hoang dã, gắn chặt lấy mắt cô với một cái nhìn sở hữu hoàn toàn.

Máu rời khỏi mặt. Cô phóng qua mái của một tòa nhà kế tiếp, lấy đà cho –

Myst hét lên khi sắc mặt hốc hác của Wroth hiện lên chính xác trước cô. Nhanh chóng quay về hướng ngược lại nhưng không kịp, cánh tay đã anh chụp lấy cô, vòng qua ngực,áp người cô vào anh, sự cương cứng rõ ràng áp lên lung Myst. Cô thúc cùi chỏ vào cổ, rớt xuống từ tay anh và nhảy qua cạnh của mái hiên, đổ nhào vào một cái sân sau có tường cao,chạm đất bằng tay và chân, rồi lồm cồm dậy để nhảy qua khoảng không gian tối. Nhưng tốc độ của cô hoàn toàn không phải là đối thủ cho sự thoắt ẩn thoắt hiện của anh.

Wroth lại chộp được cô, và dù cô chống cự quyết liệt, bằng cách nào đó anh ấy còn mạnh hơn bất chấp tình trạng của mình – hay hẳn có lẽ là vì tình trạng đó. Một tay anh lùa xuống kéo lên chiếc váy ngắn của cô lên.

“Wroth! Đừng làmthế!”

“Năm năm trời của địa ngục,”anh chế nhạo, bóp vào mông cô thô bạo.“Em xứng đáng bị dập đến lúc không thể đi nổi.”

Cô thở hổn hển, run lên.“Nên anh lấy phần thưởng của mình à? Có phải anh sẽ chiếm lấy Cô Dâu của mình không cần biết cô ta có muốn nó hay không? Anh sẽ ép buộc tôi à?”

Sau khoảnh khắc ngưng đọng, anh bật ra,

“Không, trời đất, không.”

Nhưng sau đó anh kéo lại.

“Myst,” Wroth rên lên,“hãy cảm thấy anh thôi.”Anh nắm lấy tay cô và chụp vào cái túi nặng trĩu của mình, rồi nắm lấy dương vật. Chưa bao giờ cô cảm thấy sự cứng đến như vậy.

“Xoa phần đầu,”

Giọng anh thô ráp bên tai cô, khiến cô rùng mình trong lúc cảm thấy chất lỏng rịn ra.

“Đó là điều gần nhất tôi có thể tới mà không có em. Tôi cần em thật nhiều đến mức cảm thấy phát bệnh với nó.”

“Wroth, đừng …”

Với một lời nguyền rủa chua chát,anh cúi đầu xuống, áp trán bên cổ, nhưng anh chỉ đẩy vào mông cô.

“Không thể ngừng được,”anh nghiến răng, và cô biết anh sẽ không chiếm lấy cơ thể cô,chỉ chạm vào nó, sử dụng nó. Tại sao anh lại kiềm chế lại cho cô …?

Ngón tay anh lướt qua núm vú cô. Sét đánh. Không, Myst không thể muốn chuyện này. (Valkyrie ‘ăn’ năng lượng. Nếu sex tốt đẹp sẽ có nhiều ‘sét đánh’ và mang lại nguồn thức ăn dồi dào cho Valkyrie).

Hơi thở anh phả nóng hổi trên người và khiến cô thả lỏng. Nghĩ lại, cô có thể muốn nó, như cô muốn hàng đêm trên cái giường cô đơn của mình. Không khí xung quanh oi bức, thơm phức với mùi hương của hoa nhài và thậmchí nhiều hơi ẩm hơn bình thường từ vòi phun nước trong góc. Không có ai xung quanh. Anh sẽ không chiếm đoạt cô, tại sao không chỉ tận hưởng phút giây ngắn ngủi này?

Khi cô mềm đi trong vòng tay anh, kéo tay cô ngửa ra, ôm lấy đằng sau đầu anh, anh gầm gừ và đá chân mình vào chân cô, khiến chúng dang rộng chân ra.

Run rẩy,anh ngang tàn đẩy vào da thịt cô, rồi giựt ngả đầu mình ra sau và la lên trước khi anh đến đỉnh. Trong phút cuối, anh dịch ra và trút tinh dịch của mình ra đất.

Cô như bị đông cứng, vì một lí do nào đó việc nghe thấy phản ứng của anh, những cái rên rỉ phát ra từ sâu trong ngực anh ảnh hưởng đến cô nhiều hơn cô nghĩ. Myst cảm thấy sự run lên bần bật, cái sức mạnh trong cơ thể anh qua các đợt sóng của sự khoái lạc.

Nó kéo dài mãi và mãi, từng giây trôi qua gợi nhớ cho cô cơ thể anh cần điều này như thế nào. Rồi anh để môi mình vào cổ cô, bám vào mông cô và cô biết anh đang chạm vào mình để đến lần nữa. Khi cô nghĩ về bao nhiêu đêm anh đã tưởng tượng điều này, đầu cô ngả về vai anh.

Lần thứ hai đáng ra không thể nào nhưng lại mãnh liệt hơn cả lần đầu. Trong khi anh tuyệt vọng hôn và liếm làn da cô, siết lấy vú cô lần này đến lần khác, giúp cô nhớ lại rõ ràng lúc anh đưa cô lên đỉnh đêm hôm đó trong căn ngục. Cô muốn tham gia với Worth – cô muốn anh đặt bàn tay lên mình lẫn nữa.

Khi đã xong, anh nâng tóc cô lên và chạm môi nhẹ vào cổ, rùng mình và thở một cách nặng nhọc. Mắt cô nhắm lại và cô chỉ mới vừa định nói, “Đến lượt tôi,”  thì anh làmmột việc kì quặc nhất.

Anh sửa lại quần áo mình và kéo váy cô thẳng xuống, rồi quay cô lại nhìn chăm chăm vào mắt cô. Anh chụp lấy gáy và kéo cô vào anh, nhưng thay vì uống từ cô, anh ép chặt Myst vào bờ ngực rộng của mình, tay di chuyển đến phía sau đầu cô, ôm cô thật chặt trong vòng tay mạnh mẽ ấy.

Myst bối rối nhưng tò mò, cô để anh ôm cô, thả lỏng một phần, và để đáp lại,anh cúi đầu hôn vào tóc cô. Cuối cùng anh đẩy ra để nhìn thẳng vào mặt nhau. Biểu hiện của anh không hoang dại như trước nữa, mà nghiêm túc.

“Tôi đã đi tìm em, Cô Dâu của tôi. Em đã cực kì tàn nhẫn khi bỏ tôi lại trong trạng thái đó.”

“Chị em tôi muốn giết anh, nhưng tôi đã cứu mạng anh. Và anh đã đối xử với tôi còn tệ hơn thế nhiều.”

“Vậy còn việc liếm lấy răng nanh tôi?”

Đó chỉ là tai nạn thôi! Tuy nhiên cô nâng cằm lên và nói,

“Điều ít nhất rồi đấy xem xét việc anh có ý định tra tấn tôi lúc đó. Như món quà để nhớ thôi.”

Mặt anh đanh lại với từng lời của cô, nhưng anh dường như đang kiềm chế tính khí của mình.

“Suốt năm năm tôi đã mường tượng về sự báo thù, luôn luôn tưởng tượng việc tôi khiến em trả giá cho những gì em đã làm với tôi.”

Anh thở ra một hơi dài.

“Nhưng tôi mệt mỏi với nó, Myst, mệt mỏi với việc mang nặng sự căm ghét này. Tôi muốn bỏ qua, nhìn về phía trước và tiến tới cuộc đời chúng ta.”

Cuộc đời củachúng ta?

“Từ đây, tôi sẵn sàng bắt đầu lại. Chúng ta huề nhau trong hành động xấu đối với người kia và chúng ta sẽ quên về những … hành động hớ hênh trong quá khứ đã diễn ra trước khi chúng ta gặp nhau.”

“Hành động hớ hênh?”

Thật cao thượng làm sao việc một con ma cà rồng cho cô một tờ giấy trắng để viết đầy thêm vào.

“Máu của em cho tôi nhiều hơn một mùi vị thoáng qua. Em nghĩ  bằng cách nào tôi có thể tìm thấy em?”

“Anh đang sưu tầm kí ức của tôi à?”

Dễ thương thật. Liệu anh có biết rằng cô đã hoàn toànmê tít anh? Anh có đã gặt hái được tất cả các kiến

thức của cô về the Lore chưa?

“Thế anh có tận hưởng việc nói cho bạn anh về tất cả cuộc đời tôi – những suy nghĩ riêng tư và những việc… làm cá nhân của tôi không?”

“Tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai về những gì tôi đã thấy. Hãy tin tôi,” anh nói thêm trong một giọng kì lạ.“Và tôi thề là sẽ không bao giờ làm vậy. Nó là giữa chúng ta.”

“Anh có thể thề rằng anh sẽ không bao giờ dùng thông tin về gia đình của tôi đề hại họ không?”

Anh quắc mắt.

“Thôi, quên đi vậy. Cũng chẳng ảnh hưởng gì,”cô nói, cố gắng để giựt người mình ra khỏi anh.

“Sẽ chẳng có việc bắt đầu cuộc sống củachúng ta – ngay cả khi anh chưa định làm gì tối hômđó? Làm gãy ngón tay tôi, chân tôi?”

Anh chẳng thèm phủ định.

“Những điều đó đã ở trong quá khứ và em đã trả thù tôi đủ cho điều đó rồi. Nếu đó là sự an ủi em muốn, tôi đã chịu đựng tệ hơn nhiều những gì tôi từng có thể mơ đưa đến cho em. Trong những năm đó, tôi không thể ngủ, không thể uống. Thứ duy nhất tôi có thể làm là tưởng tượng về việc chiếm lấy em, với không một chút nhẹ nhàng.”

Hơi ấm tỏa ra trong bụng cô, nhưng rồi cô cau mặt.

“Nó không an ủi tôi. Tôi chỉ muốn anh thả tay tôi ra và để cho tôi bước đi. Loài của tôi kinh tởm loài anh. Và ngay cả khi tôi tốt bụng với anh và anh đối xử tử tế với tôi, chị em tôi sẽ giết anh, và tôi sẽ bị tẩy chay bởi mọi sinh vật trong the Lore. Không đời nào tôi chọn kiếp hạ đẳng với anh so với cuộc đời hiện tại của tôi – cái mà tôi đang rất tận hưởng – nên lùi lại đi. Tôi không muốn sẽ phải làm đau anh thêm nữa.”

Worth nhướng một bên lông mày ra vẻ kẻ cả với những lời đó, điều khiến cô nhảy dựng lên, rồi nói,

“Tôi không để em đi. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Không đến khi nào tôi chết.”

“Tôi đã cho anh một lời cảnh cáo và tôi sẽ chỉ nói nó một lần nữa – thả tôi ra.”

“Không bao giờ. Điều gì sẽ khiến em chấp nhận chuyện này? Một lời thề? Được thôi. Tôi thề với em tôi sẽ không bao giờ dùng những gì tôi biết được để làmhại gia đình em. Với tư cách là chồng em, tôi cũng không thể nào hại họ được vì sau cùng điều đó sẽ tổn thương em.”

Khi cô thấy anh đang thật sự nghiêm túc về chuyện này, cô nhận ra chơi đùa với anh đã kết thúc. Anh ta sẽ thử buộc cô phải sống với anh. Bởi vì anh nghĩ đó chính là quyền của anh với cô.

 “Wroth,” cô thì thầm, luồn tay mình lên ngực anh để nắm những ngón tay sau cổ anh. Anh cúi xuống để nghe cô.“Anh có biết điều gì để khiến tôi trở thành Cô Dâu thực sự của anh?”

“Nói với tôi đi,”anh nói nhanh chóng.

“Sự sống rời khỏi cơ thể giá lạnh, đi chết đi.”

Cô thúc đầu gối anh, quyết định phút cuối không nỡ làm vỡ xương của anh với cú đánh. Khi anh gập xuống đầu gối, cô đập anh, đưa anh bay đi bảy mét rưỡi vào bức tường của cái sân sau.

Anh gầm lên trong cơn thịnh nộ, chậm rãi đứng dậy trong khi cô đang phóng trên lối hẹp dẫn đến những cái cổng được rèn sắt trong con đường. Nhưng anh dịch chuyển đến, với lấy cô, trượt xuống lưng cô với đầu ngón tay, chạm phải sợi dây xích thắt lung và dựt đứt. Cô hét lên trong đau đớn khi nó bị đứt khỏi cô.

Great Freya, không phải sợi dây chứ. Nếu anh ấy biết được sức mạnh của nó với cô, sẽ không cần biết cô mạnh làm sao với tư cách là một Valkyrie hay cô chiến đấu giỏi thế nào. Cô chạy thục mạng, chạy tung cánh cổng khóa lại, phá bung chúng khỏi bản lề để kêu leng keng và lóe tia lửa điện. Trong hai ngàn năm qua nó chưa bao giờ bị phá vỡ.

Đừng nghe, đừng nghe, chạy đi, chạy thoát khỏi giọng nói của anh …

“Myst, đứng lại!”anh gầm lên, sự thất vọng khiến anh nghẹn cổ khi anh chỉ thấy có sợi dây lưng bằng vàng từ hông cô.

Nhưng cô đông cứng lại, gần như đổ nhào tới vì chân dậm tại chỗ quá nhanh.

Cô quay về phía anh, đi thẩn thơ dọc theo hành lang để gặp lại anh tại cái sân sau. Liếm môi và vuốt tóc mình, cô nói,

“Cái đó là của tôi và tôi muốn nó trở lại.”

Cô với tới nhưng anh đưa nó cao khỏi cô. Anh không phải là người có chiều hướng thiên về ma thuật – anh đã không tin vào the Lore cho đến khi anh bị biến đổi – nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy sức mạnh từ sợi dây bằng vàng. Sức mạnh của cái gì?

“Nhiều đến mức nào?”

Sét xé ngang bầu trời đằng sau cô. Cô ấy phải muốn nó rất nhiều thực vậy.

“Anh sẽ ăn cắp từ tôi à?”

“Em đã ăn cắp từ tôi rồi. Hàng năm– hàng năm trời em đã lấy từ tôi.”

“Tôi nghĩ chúng ta huề mà.”

“Đó là cho tới khi em định khiến tôi bị thiến.”

“Tôi sẽ tốt hơn với anh nếu anh trả nó lại.”

Mắt cô như đang thôi miên, anh phải tự lắc bản thân mình.

“Chúng ta đã đi quá điểm đó rồi. Tất cả những gì tôi muốn là xây dựng nên cuộc sống của tôi với em. Và em đã để tôi lại trong đau đớn.”

Trước đó, khi anh cuối cùng cũng được giải thoát khỏi những đêm giày vò không ngừng nghỉ, anh đã cảm thấy lòng biết ơn tràn ngập với cô – thật vô lí, bởi cô là người đã gây ra chúng cho anh – nhưng anh anh biết được một chút ít thỏa mãn lần đầu tiên trong năm năm. Rồi cô lại như tát nước vào mặt anh lần nữa.

“Sau đêm nay, tôi biết emsẽ không bao giờ có thể bị thu phục.”

Anh nắm chặt lấy sợi xích, được gợi nhớ về việc trước đó làm sao cô ấy dừng cực kì đột ngột.

“Trừ khi…”

Anh bỏ lửng, nhìn thẳng vào mắt cô, dán chặt vào đó.

“Quỳ xuống.”

Đầu gối cô gặp mặt đá như đang bị đè xuống.

Đôi lông mày anh cau lại với nhau trong sửng sốt, hơi thở anh tới dồn dập.

“Rùngmình,”

Anh ra lệnh, chưa tin hẳn …

Nhưng cô làm thế, và cô nổi da gà như thể bị lạnh. Núm vú cô căng lên và cô vòng tay choàng lấy bản thân mình.

Anh biết nụ cười toe toét của anh rất xấu xa. Năm năm tưởng tượng chưa bao giờ chuẩn bị cho anh điều này.

“Cầm lấy thắt lưng tôi.”

Cô nhìn lên với sự kinh hãi, vẫn đang nhìn vào mắt anh nài xin khi anh nói,

“Tới đi.”

Ngay sau khi mệnh lệnh đó ghi vào trong tâm trí, cơ thể cô ào đi thực hiện nó bằng cách thít chặt nhanh chóng và nảy lửa, để cô lại chùng xuống vào người anh, sự ghì lại của cô trên thắt lưng anh là điều duy nhất khiến cô không ngã xuống – như anh đã đoán được.

Khi sự khoái lạc cuối cùng chấm dứt và cô có thể thở lại bình thường, Myst ngẩng mặt lên, mở môi ra để hỏi –

“Một lần nữa.”

Cô rên lên, không thể nào thả tay khỏi thắt lưng anh trong lúc cô đang co giật và lảo đảo trên đầu gối, vùi ngực cô điên cuồng vào chân anh.

“Ngừng lại, làm ơn…”

Cô ép mặt mình vào trong dương vật không lồ của anh, cần nó, cơ thể cô chỉ thắt quanh không khí. Cô đưa miệng mình qua nó ngay cả khi cô cầu xin anh hãy ngừng lại. Dù cô đã đả thương anh, anh đang hồi phục ngay dưới môi cô.

“Tới mạnh hơn nữa.”

Trong sự nhục nhã của mình, cô tuân theo, cong lưng lại và la lên, mở đầu gối mình ra và lắc hông với khap khát có anh để lấp đầy cô.

Sau khi đợt sóng của những cơn khoái lạc phai dần, cô mập mờ nhận thức được anh nâng cô lên vòng tay của mình. Người cô vẫn ẻo lả không thể tin được, tuy nhiên mọi dây thần kinh trong cô đang như bốc cháy.

– Erin –

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top