Tên sách: US – Sarina Bowen & Elle Kennedy
Thể loại: New Adult, Contemporary Romance, College Romance, Sports Romance
Điều gì phía sau một kết thúc “hạnh phúc về sau mãi mãi” ?
Tiền đạo Ryan Wesley của NHL có một mùa giải tân binh kỷ lục. Cậu ấy đang sống với ước mơ chơi khúc côn cầu chuyên nghiệp và trở về nhà mỗi đêm với người đàn ông mình yêu — Jamie Canning, người bạn thân thuở nhỏ và bây giờ là bạn trai. Đau đầu ở chỗ, mối quan hệ quan trọng nhất của cuộc đời Wes là mối quan hệ mà cậu ấy cần phải giấu kín, bằng không sẽ đối mặt với cơn bão truyền thông làm lu mờ thành công và con đường sự nghiệp của mình.
Jamie yêu Wes. Cậu ấy thực sự, thực sự yêu Wes. Nhưng che giấu thật tệ. Đó không phải là cuộc sống mà Jamie hình dung cho chính mình và sự căng thẳng trong việc giữ bí mật đang gây ra hậu quả. Công việc huấn luyện mới của cậu ấy không diễn ra suôn sẻ, nhưng chẳng hề gì, Jamie biết mình có thể vượt qua được miễn có Wes ở bên. Ít nhất căn hộ 10B là tổ ấm của họ, nơi họ lui về và luôn được là chính mình.
Nhưng mà phải vậy không?
Khi đồng đội mến thương nhất của Wes chuyển lên căn hộ tầng trên, những sợi chỉ trong lời nói dối được dệt cẩn thận của cặp đôi này bắt đầu bung ra. Với việc thế giới bên ngoài quyết tâm tung cú sút vào họ, liệu Wes và Jamie có thể ngăn cản được?
Cuốn thứ hai trả lời bao nhiêu Hạnh phúc mãi mãi về sau chúng ta có được với Wes và Jamie!
Sau giai đoạn trăng mật, một mối quan hệ cần vun đắp như thế nào để tiếp tục tồn tại?
Cả hai cậu chàng đều cố gắng làm rất nhiều điều để làm cho nhau hạnh phúc, và cả hai đều nhận ra rằng thế giới thực có thể khó khăn như thế nào, ngay cả đối với một vận động viên khúc côn cầu chuyên nghiệp.
Sự thất vọng ngày càng tăng của Jamie và Wes khi phải giữ mối quan hệ của họ trong vòng bí mật. Cùng với đó là nỗi sợ hãi mất nhau ngày càng lớn và cuộc vật lộn với nó. Nỗi sợ hãi bắt đầu trở thành sự nghi ngờ đối với đối phương và cả bản thân họ: Tôi nghe có vô lý không?… Tôi có ích kỷ không?… Điều đó có đáng để nói ra không?… Tôi có đòi hỏi quá nhiều không?… Tôi có đủ yêu người để họ vượt qua chuyện này không?… Họ có đủ yêu tôi để gắn bó với tôi không?
Ý tưởng về việc họ thử những điều khác nhau và cố gắng xây dựng mối quan hệ của họ là một miêu tả vừa thực tế vừa hấp dẫn mà bất kỳ những người mới trưởng thành đều có thể liên tưởng, dù cong hay thẳng.
Khi tôi đi tập về, Jamie đang ở trong phòng ngủ, chúi mũi vào đọc sách. Một cuốn sách khoa học về các loài có nguy cơ tuyệt chủng, nếu mắt tôi không nhầm.
Theo bản năng, tôi thấy mình căng thẳng. Những ngày này, tôi không biết mình sẽ thấy gì trên khuôn mặt Jamie. Biểu cảm cô lập? Vẻ mặt cau có? Mặc cảm tội lỗi? Hay cái cau mày buồn bã?
Hôm nay tôi không nhận được điều nào ở trên. Tôi chào cậu ấy với một nụ cười căng thẳng trước khi cởi áo khoác, giật mình khi thấy một tia khao khát trong đôi mắt nâu xinh đẹp.
Cậu chàng của tôi ngay lập tức dày lên sau khóa kéo. Nó — và tôi — không thể nhớ lần cuối cùng chúng tôi làm tình. Ít nhất là không phải kể từ lần nhập viện đầu tiên của Jamie.
“Cậu luyện tập sao rồi?” cậu hỏi, đặt cuốn sách lên tủ đầu giường.
“Tốt. Sách thế nào?”
“Thú vị. Cậu biết không, có một số gấu trúc đực nuôi nhốt không thể biết phải làm gì khi con cái đến mùa sinh sản?” Cậu ấy cười toe toét và chết tiệt nếu trái tim tôi không bay lên cổ họng. Gần đây hiếm khi Jamie cười.
“Thật vô dụng.”
“Ừ. Vì họ cần tiếp tục duy trì giống loài và tăng số lượng cá thể, các nhà động vật học đã làm một cuốn băng sex gấu trúc và phát video cho những con đực không biết làm gì. Ai mà biết có thứ như phim khiêu dâm gấu trúc? “
Cười lớn, tôi lột quần jean ném lên chiếc ghế bành gần đó.
Jamie nhìn chằm chằm vào chiếc quần đùi màu đen của tôi, rồi đến bộ ngực trần, và phát biểu: “Nghĩ lại thì, hôm nay cưng nhìn đặc biệt muốn yêu.”
Tôi hạnh phúc đến mức suýt khóc. Tôi không ngu ngốc — tôi biết rằng tình dục không phải là một liều thuốc bách bệnh. Điều đó sẽ không làm cậu ấy vui lên một cách thần kỳ và xóa đi nỗi kinh hoàng trong vài tuần qua. Nhưng dù sao đó là một sự khởi đầu.
Tôi lao về phía giường, cậu ấy cười trước sự hăm hở của tôi. Âm thanh khan khàn đó đi thẳng xuống háng. Tôi nhớ tiếng cười của cậu ấy. Tôi nhớ Jamie dễ tính, luôn sẵn nụ cười trên môi.
Nụ hôn của tôi tuyệt vọng, phấn khích, khao khát và ôi trời ơi, em nhớ anh cuộn vào một bọc nóng bỏng, khó thở. Lưỡi cậu ấy đi vào miệng và đánh cắp sự tỉnh táo của tôi. Bàn tay vuốt ve ngực tôi, ngón tay cái quét qua núm vú, trước khi trượt xuống cơ bụng về phía cạp quần.
“Cởi ra nào,” cậu ta lẩm bẩm, kéo mạnh chiếc quần đùi của tôi.
Tôi rời miệng cậu đủ lâu để ngọ nguậy ra khỏi quần lót và ném chúng bay ngang phòng. Áo phông và quần nỉ của Jamie cũng tương tự. Tôi lo lắng rằng cậu ấy có thể bị lạnh và ốm trở lại, nhưng cậu ấy đã áp cơ thể trần truồng ấm áp của mình vào người tôi trước khi tôi có thể tung tấm mền lên. Môi cậu tìm đến cổ, hôn và mút trên làn da tôi như thể nó được bao phủ bởi một lớp đường. Những tiếng gầm gừ sắc nhọn khiến tai tôi nhột nhạt và râm ran hai bòn bi.
“Nhớ cưng..”
“Uhm…nhớ điều này..” cậu thì thầm.
“Tớ cũng thế.” Lời tôi bật ra nghẹn ngào, dày đặc cảm xúc. Cậu ấy thậm chí còn không biết tôi đã nhớ nó đến mức nào.
Cậu ấy đẩy tôi nằm ngửa, và tôi nóng bừng, run rẩy khi cậu ấy hôn dần xuống phía dưới. Khi miệng cậu ngậm lấy đầu dương vật của tôi, hông tôi nhấc lên, tìm kiếm nhiều hơn nữa.
Jamie từ từ đưa tôi vào sâu hơn, sâu hơn và sâu hơn cho đến khi cậu ấy nuốt trọn chiều dài của tôi. Cảm giác ẩm ướt, ấm áp và tuyệt vời xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Nhưng sau đó nhớ lại cách cậu ấy ho dữ dội vào tuần trước, tôi chạm vào mái tóc mềm mại của Jamie, làm cậu ấy tĩnh lặng.
“Cậu chắc mình sẵn sàng cho việc này chưa?”
Quai hàm mạnh mẽ siết chặt.
Khỉ thật, tôi lỡ miệng rồi. Vì một số lý do, Jamie trở nên nhạy cảm với việc trông “yếu ớt”. Mặc dù tôi không nghĩ cậu ấy như vậy. Không bao giờ. Cậu ấy chỉ ốm, vậy thôi. Nhưng cho dù tôi đã nói bao nhiêu lần thì đó vẫn là một vấn đề nhức nhối đối với cậu ấy.
“Ý là ho ấy,” tôi vội vàng làm rõ. “Vì nếu cổ họng cưng vẫn còn đau, mình có thể làm cách khác mà…”
Cậu ấy thư giãn, lưỡi vòng quanh đầu dương vật của tôi.
Môi tôi cong lên một cách tinh quái. “Thực ra, nghĩ lại thì tớ có lẽ thích sự thay thế hơn.”
Tôi để cậu ta liếm thêm một lần nữa trước khi kéo lên ngực và đẩy cậu nằm ngửa.
“Lựa chọn thay thế là gì?”
Tôi với tới ngăn kéo đầu giường để lấy một ít gel bôi trơn.
“Có cậu bé to lớn này phập phồng trong mông tớ.”
Một tiếng rên rỉ đầy dục vọng thoát ra khỏi cổ họng cậu.
“Yeah. Rất hấp dẫn ”.
Có lẽ không đủ thời gian cần thiết để tôi chuẩn bị cho bản thân, nhưng tôi quá thiếu kiên nhẫn. Đã rất lâu. Quá lâu rồi. Tôi muốn cậu ấy đến nỗi miệng khô khốc và lòng bàn tay ẩm ướt. Ngón tay của tôi rung lên khi tôi luồn hai ngón tay vào trong mình, cọ xát và vặn vẹo trong khi vội vàng leo lên đùi Jamie.
Ngực cậu ấy đỏ bừng lên vì kích thích, ánh mắt rực cháy khi tập trung vào chuyển động của cánh tay tôi, sau đó là sự cương cứng nhô ra từ háng tôi. Con cặc của cậu cũng cứng không kém, và tôi rên lên khi cậu vòng tay ôm lấy nó và vuốt thật chậm. Phần đầu căng bóng ló ra khỏi nắm tay của cậu. Miệng tôi thậm chí còn khô hơn. Vì vậy, tôi làm ẩm nó bằng cách cúi xuống để hút chất lỏng như ngọc trai từ đầu mút của cậu ấy. Sau đó ngẩng đầu lên và liếm môi mình.
Jamie giật hông về phía trước. “Wes, tớ cần cậu.”
Trái tim tôi lộn nhào. Cậu ấy cần tôi. Tôi biết cậu ấy đang nói về tình dục ngay bây giờ, nhưng một phần trong tôi hy vọng cậu ấy cũng bao hàm ý khác.
Jamie từ chối nhận sự giúp đỡ của tôi vào tuần này. Bất cứ sự giúp đỡ nào. Cậu ấy từ chối thừa nhận mình cần giúp đỡ. Có lẽ đây là cách thừa nhận của cậu ấy bây giờ.
Dù thế nào, tôi cũng cho Jamie những gì cậu ấy muốn. Tôi cho cậu bản thân mình, nâng người lên và sau đó hạ thấp mông vào con cặc cứng ngắc của cậu ta. Nỗi đau nhói xác nhận rằng tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng cho việc này, nhưng tôi không quan tâm. Tôi hoan nghênh sự bỏng rát. Tôi chào đón từng li từng tí của người đàn ông tôi yêu, nghiêng người về phía trước để hôn khi cậu ấy bất ngờ đẩy lên khiến tôi mất đi hơi thở.
“Cưỡi tớ,” mệnh lệnh phát ra,
“Cưỡi mạnh vào.”
Lần này tôi không tuân theo. Thay vào đó tôi di chuyển thật chậm. Chậm rãi một cách ngon lành, kéo theo từng nhịp lên xuống của hông tôi cho đến khi các đường nét của cậu ấy nhăn lại vì thiếu kiên nhẫn, cho đến khi cậu ấy rên rỉ, vặn vẹo và cầu xin thêm nữa.
Jamie ôm chặt hông tôi với vẻ gần như tuyệt vọng. Cậu ấy cố gắng nâng hông của mình lên, nhưng tôi tiếp tục trêu chọc, đặt nụ hôn dọc theo cổ và xương quai xanh, ngậm lấy dái tai, gặm nhấm môi cậu ấy. Tôi muốn thưởng thức từng giây của điều này. Tôi muốn chìm đắm trong cảm giác được cậu kéo dãn, được cậu lấp đầy.
Nhưng sau đó cậu ấy chạm vào con cặc của tôi. Ánh nhìn xấu xa trong mắt cậu ta khiến tôi phải nguyền rủa. Khoảnh khắc Jamie bắt đầu tấn công, cơ thể tôi bắt đầu một nhịp riêng của nó. Tôi cưỡi cậu ta với sự cuồng nhiệt.
“Muốn cưng đến khắp nơi trên người tớ,” cậu lầm bầm, bàn tay tăng tốc, ngón tay cái ấn vào mặt dưới của đầu cặc của tôi theo từng cú nắc vội vã.
Cậu ấy đang cố làm tôi bùng nổ.
Cậu ấy làm cho tôi bùng nổ.
Với bàn tay của cậu ấy trên tôi và con cặc của cậu ấy ở trong tôi, không thể nào ngăn được cực khoái đến như một chiếc máy bay phản lực lao trên đường băng. Tôi phát ra một âm thanh thảm thiết, cậu ấy giật hông lên trong khi nắm tay mạnh mẽ vắt khô tôi.
Jamie nhắm mắt lại và rùng mình, cậu buông cậu bé của tôi và vòng hai tay ôm lấy tôi. Ngực tôi dán vào ngực cậu ấy với mồ hôi và tinh dịch. Nhịp tim của cậu ấy đập dữ dội. Quá nhanh…. Tim cậu ấy có nên đập nhanh như vậy không? Tôi ngồi dậy, lo lắng rằng cậu ấy có thể quá sức, rằng nhu cầu ích kỷ của tôi muốn ở bên cậu ấy có thể khiến cậu ốm lại.
Jamie phải đọc được suy nghĩ, bởi vì cảm giác vui sướng trong biểu hiện của cậu ấy mất dần và một cái cau có nhẹ chạm vào môi cậu ấy.
“Đừng nói điều đó,” cậu ta cảnh báo.
Tôi nuốt khan. “Nói gì cơ?”
“Bất cứ điều gì cậu định nói.” Cậu ấy kéo tôi lại, vòng một tay qua vai.
“Tớ phát ngán với cái nhìn đó.”
“Cái nhìn gì?” – Tôi thậm chí có muốn biết không cơ chứ?
“Vẻ mặt lo lắng. Nó thay thế vẻ mặt cực khoái của cậu chưa đầy một phút sau khi cậu tới.”
Không thể phủ nhận điều đó, bởi vì đó sẽ là một lời nói dối.
“Tớ có vẻ mặt cực khoái à?” Tôi hỏi thay.
“Tất nhiên. Mắt cậu hơi mất tập trung và lưỡi hơi thè ra một chút ”.
Tôi khịt mũi vào nách cậu ta. “Nghe quyến rũ nhỉ.”
“Chỉ khi tớ là đối tượng của nó thôi. Tớ sẽ không trưng bộ mặt đó cho tờ Sports Illustrated khi thực hiện cuộc phỏng vấn vào tháng sau đâu. “
Nhắc về vụ phỏng vấn, Jamie nghe có vẻ … chua chát. Tôi chưa bao giờ dùng từ đó để mô tả cậu ấy bao giờ. Cột sống tôi sởn gai ốc với cảm giác khó chịu, tôi không biết phải làm gì với nó. Hôm qua tôi nói với cậu ấy rằng phóng viên muốn làm điều đó như một buổi phát sóng thay vì chỉ bản in trên báo.
“Cưng à, cậu muốn tớ hủy bỏ chúng không?”
Nhún vai. “Cậu không thể.”
“Uh…” Tôi không thể ư? Đây là lãnh thổ chưa được khai phá. Tay nhà báo sẽ hỏi về mối quan hệ của tôi với Jamie. Và tôi chợt nhận ra rằng bất cứ điều gì tôi nói, trước tiên tôi cần phải giải thích với cậu ấy.
“Tớ phải nói chuyện với họ về khúc côn cầu, bởi vì điều đó có trong hợp đồng. Nhưng ngoài ra, tớ muốn biết suy nghĩ của cậu về những gì tớ nên nói và không nên.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta là partners.” Tôi ngẩng đầu lên. “Đúng không? Chúng ta cùng nhau. Và đó là mối quan hệ của chúng ta. Cậu nên có ý kiến về những điều chúng ta nói với mọi người về nó. “
Cậu quay đầu đi, về phía cửa sổ. “Cứ nói bất cứ điều gì cậu muốn.”
Ruột tôi thắt lại. Tôi vừa bị tình yêu của đời mình “sao cũng được”.
“Jamie,” tôi thì thầm.
Cậu ấy không nhìn tôi.
“Tớ nghĩ rằng bệnh viêm phổi không phải là vấn đề duy nhất. Tớ nghĩ còn có điều gì khác và tớ muốn cậu nói với tớ về điều đó”.
“Tớ ổn.”
Cậu không phải. Cậu đang chán nản. Lời nói đã ở trên đầu lưỡi. Nhưng tôi có cậu ấy trong vòng tay của lần đầu tiên sau nhiều tuần. Và tôi không muốn phá hỏng bằng một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Tôi hắng giọng và thử một chiến thuật khác. “Điều gì sẽ làm cậu vui lên bây giờ?”
“Ngay lúc này ư?” cậu ta hỏi.
“Không, ừm…” Tôi chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận. “Nói chung thôi. Cậu thích điều gì?”
Sau một lúc nhìn chằm chằm lên trần nhà, Jamie trả lời,
“Ánh nắng có vẻ tốt. Tớ muốn đến California. ”
Trái tim tôi hụt mất một nhịp. Jamie muốn rời đi. Tôi dành nửa giây để suy nghĩ về lịch trình thi đấu của mình. Chúng tôi sẽ đến Minnesota và Dallas. Không nơi nào gần một bãi biển.
“Được rồi, còn tám tuần nữa là kết thúc mùa giải. Cậu nghiên cứu một tour nào đó cho mùa hè? Chúng ta có thể làm một chuyến đi dài ngày về gặp gỡ gia đình cậu? Cậu có thể dạy tớ lướt sóng. “
“Được rồi,” cậu ta nói chậm rãi. “Tớ sẽ làm vậy.”
Tôi vùi mặt vào cổ cậu.
Có lẽ việc lập kế hoạch cho một kỳ nghỉ sẽ giúp Jamie thích thú. Có thể quan hệ tình dục sẽ giúp endorphin của cậu ấy hoạt động trở lại. Có lẽ việc cậu ấy muốn tôi hôm nay có nghĩa là cậu ấy sẽ bắt đầu cảm thấy tốt hơn.
Tôi hy vọng.
Hy vọng là tất cả những gì tôi có.
– Erin –