Sách: One more Valentine – Anne Stuart
Thể loại: Suspense Romance
Valentine đối với người này có thể là hoa tươi và sô-cô-la, hạnh phúc và đầy tiếng cười, nhưng Valentine với một ai đó cũng chỉ là một ngày như bao ngày khác, họ tiếp tục chờ đợi một tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Nhưng, tình yêu là một quá trình và chỉ đến với những ai có đủ kiên nhẫn. Và vì thế, những tâm hồn cô đơn hãy cứ tiếp tục đi rồi sẽ gặp, cho dù năm tháng chờ đợi có dài bao lâu cũng sẽ được đền bù xứng đáng. Một mùa Valentine nữa sắp đến, nhưng dù là người đã may mắn tìm được một nửa của mình hay còn đang mải miết đi tìm tình yêu đích thực, đó là One more Valentine – cuốn tiểu thuyết nóng bỏng và hấp dẫn và kịch tính, hứa hẹn sẽ lôi cuốn người đọc ngay từ những trang đầu tiên. Quả thật, ấm áp biết bao khi chúng ta được tận hưởng những cung bậc tình cảm của hai nhân vật James và Helen trong truyện, cùng họ trải qua những cung bậc trong tình yêu với mọi sắc thái. Và biết đâu sau khi gấp cuốn sách lại, cánh cửa tình yêu mà mỗi người đang tìm kiếm cũng bắt đầu mở ra…
14/2 hàng năm – một ngày để bày tỏ, sẻ chia tình cảm của mình với những người thân yêu nhất. Thế nhưng, có một kẻ không háo hức trông chờ, thậm chí còn ghét ngày này nữa. Tại sao ư? Vì gã là James Sheridan Rafferty và đã chết trong vụ thảm sát ngày 14/2/1929 tại Chicago.
Chết rồi thì sao? Thì mong được chết cho an lành, vậy mà không hiểu sao, gã lại thấy mình sống lại vào ngày 13/2 và biến mất đi đâu đó mà gã cũng chẳng biết vào nửa đêm ngày 14/2 hàng năm. 48 giờ chả mấy vui vẻ. Đơn giản vì mấy người bạn cùng chết với gã cũng xuất hiện cùng thời gian đều tìm được nửa kia đích thực và có cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc, có thể gọi là những tên găng-xtơ hoàn lương. Dĩ nhiên bọn họ thật sự sống lại, chỉ còn mỗi mình gã lẻ loi, đơn chiếc từ năm này qua năm khác suốt 64 năm.
Cho đến năm nay, gã xuất hiện trở lại với sứ mệnh giúp đỡ cậu nhóc đồng bạn đang gặp rắc rối với pháp luật. Một cuộc gặp gỡ không mong chờ giữa một tay găng-xtơ và một công tố viên xuất thân từ một gia đình cảnh sát nhà nòi. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Helen Emerson thức dậy vào một buổi sáng tháng 2 lạnh mướt. Nếu là ngày khác thì có lẽ chẳng sao cả, nhưng hôm ấy lại là thứ Sáu ngày 13, thiệt vô cùng tồi tệ, y như những năm trước. 6h30 sáng, kẻ nào lại bấm chuông cửa nhà cô? Đó là một anh chàng điển trai nhưng trông đầy vẻ đen tối, đại diện cho bị cáo của cô. Nhưng điều gì xui khiến cô để cô đồng ý đi ăn sáng với anh chàng đó, gặp gỡ anh ta và có những cảm xúc rộn ràng? Cô không biết, không hiểu nổi.
48 giờ quay lại thế giới thực ấy, James đã khám phá ra rất rất nhiều điều mà gã chưa từng cảm nhận trước đây. Liệu Helen có phải là định mệnh của gã trong mùa Valentine thứ 65 này không? Liệu gã có thoát khỏi cái vòng tròn lẩn quẩn xuất hiện – biến mất – xuất hiện… đến nhàm chán này không? Có những sự trùng hợp vô tình đến lạ kỳ, và chuyện gì cũng có lý do của nó mà có khi không ai hiểu nổi tại sao, chắc chỉ có bàn tay vô hình sắp đặt những điều ấy mới biết rõ mà thôi…
“Tôi nghĩ cô sắp bị xe đâm”.
Gương mặt cô xanh mét, và cô hơi run rẩy.
“Ý anh là ai đó đang cố giết tôi?” Cô kêu lên.
Gã dùng hai tay tóm lấy tay cô, kháng cự cơn bốc đồng muốn kéo cô vào lòng, dùng hơi ấm của bản thân ủ ấm cô, dùng tất thảy sức lực bao bọc lấy cô. Gã nhẹ nhàng giữ cô đứng yên, sẵn sàng siết chặt gọng kìm nếu cô dám vùng ra.
“Dĩ nhiên là không rồi”, gã thuyết phục. “Tôi chỉ thấy ai đó vào cua quá nhanh và quyết định cứ hành động trước cho yên tâm. Người kia không lao đến chỗ nào gần cô, nhưng tôi không biết trước những gì sắp xảy ra. Tên đó hẳn đã uống quá nhiều”.
Hiển nhiên chiếc xe xém chút nữa đâm hai người khi Rafferty có thể cảm nhận vạt áo choàng quất lên mui xe, nhưng Helen đang quá chấn động để nhận ra sự thật.
“Anh không nhìn thấy biển số xe phải không?” Cô bước lui lại, lùa bàn tay qua mái tóc dài sẫm màu. Bàn tay cô đang run rẩy. “Quá nhiều số”, gã lắc đầu đáp. Thời của gã mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều, và không cần trình độ tiến sĩ mới ghi nhớ được biển số xe. Tất nhiên, có biết số xe cũng không ăn thua. Chắc chắn Ricky Drago sẽ dùng xe ăn cắp cho cuộc dạo chơi nguy hiểm của hắn.
“Anh chạy nhanh thật đấy”, cô nói. “Anh có lẽ đã cứu sống tôi. Tôi… cảm ơn anh”.
Gã có thể nhận ra cô không muốn bị ôm. Và trong khi một phần của gã muốn nói dối rằng cô tuyệt đối an toàn gã vẫn muốn dính lấy cô như keo. Có thứ gì đó đã mau lẹ len vào quyết định thay cho gã. Hai ngày này sẽ được dùng cho phân vai vị thánh của gã. Gã sẽ canh chừng Helen Emerson và giữ cô cách một khoảng an toàn với Ricky Drago. Nhiệm vụ sẽ được chuyển giao cho người khác vào ngày mười lăm.
“Không có gì”, gã nói, thật thích cái cụm từ đặc thù đó. “Tôi được đặt biệt danh Jamey Tốc Độ khi chơi bóng thời sinh viên”.
“Anh học ở đâu?”
Thực tế, gã thuộc số ít thành viên nơi đáy xã hội Chicago tốt nghiệp một trường trong nhóm Ivy League. Harvard chưa từng đặc biệt tự hào về những sinh viên cá biệt này, nhưng Bugs Moran nhận ra có gã bên cạnh cũng thú vị ra trò.
“Harvard”, gã đáp.
“Anh trông không giống một cựu sinh viên Ivy League lắm”, cô vừa nói vừa nhích ra xa khỏi gã một chút.
“Ừ, tôi biết. Trông cũng không giống luật sư. Chính xác thì tôi trông giống ai, thưa cô Emerson?” Gã thản nhiên giễu cợt.
“Humphrey Bogart“. (Diễn viên, một trong những bộ phim nổi tiếng nhất của ông là Casablanca).
“Ai?”
Cô đã tìm được cách để ném cho gã một mớ bòng bong. Chút sắc hồng ửng trở lại trên gò má xanh xao, và đôi mắt cô dần trở nên lấp lánh.
“Pha với một chút của John Garfiel tại đỉnh cao sự nghiệp. Và có lẽ thêm vài nét của Cary Grant mỗi khi trở nên xấu tính”.
“Cô đang bảo tôi giống ngôi sao điện ảnh đấy à?” Gã gặng hỏi.
Cô lắc đầu. “Không đâu, anh Rafferty. Tô đang bảo anh y xì đúc một gã găngxtơ”.
Thật vô nghĩa, và Helen Emerson luôn tự hào mình là người lý trí, ít nhất là trong mối quan hệ với người khác giới. Chẳng có lý do nào để ngồi đối diện với người hệt một tên xã hội đen vượt thời gian trong một quán ăn đông đúc, dù người đó lôi cuốn đến hút hồn và đầy nguy hiểm và nhìn anh ta nghiến ngấu lượng cholesterol cô chỉ dám ăn trong cả tháng, hút thuốc lá và chăm sóc cô. Dẫu vậy, cô cũng đã cảm nhận được sự chăm sóc từ trước rồi, và cũng chính là lý do để cô có mặt ở đây. Anh ta kéo phắt cô khỏi vỉa hè đông đúc, mang cô vào quán Murphy’s Diner, dồn dập đưa cho cô trà và một hộp aspirin con con bằng thiếc trông có niên đại đến nửa thế kỷ. Anh ta nhặt đống giấy tờ vung vãi của cô lên, cuốn chiếc áo choàng chặt hơn quanh người cô, đỡ lấy cánh tay cô và dẫn cô đến một thiên đường nhỏ tĩnh lặng và an toàn, lờ đi những lời phản đối yếu ớt rằng cô có thể tự lo cho mình. Đương nhiên cô có thể tự chăm sóc bản thân. Cô chỉ không chắc có muốn thế không thôi.
“Đừng tranh cãi với tôi, Helen ạ. Tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà, chấm hết”.
Cô trừng trừng nhìn lên anh ta.
“Tôi không thích bị bắt buộc”, cô gay gắt. “Tôi lớn lên trong gia đình toàn đàn ông, ai cũng nghĩ họ biết điều gì tốt nhất cho tôi, nhưng tất thảy đều giẫm lên tôi nếu tôi thoáng tỏ ra yếu đuối. Đời tôi thì tôi tự quyết định”.
“Họ quyết định thay cô thế nào?”
Anh ta vừa hỏi vừa uống cạn tách cà phê của mình.
“Họ không muốn tôi theo học trường Luật. Họ không muốn tôi làm ở Viện công tố. Họ muốn tôi lấy anh bạn chơi chung từ thuở bé, sinh con và trở thành vợ của một cảnh sát mẫu mực”.
“Còn cô không muốn?”
“Phải”, cô thẳng thắn. “Tôi không nghĩ mình sẽ kết hôn”.
“Thôi nào, luật sư, trông cô có hơi dừ một chút nhưng không tệ đến nông nỗi ấy đâu”, anh ta lẩm bẩm. Cô tròn mắt nhìn anh ta, trước khi kịp nhận ra anh ta đang trêu chọc cô.
“Thực tế tôi chưa gặp được ai phù hợp với tôi”. Cô tựa lưng vào ghế, thản nhiên đánh giá anh ta, và lần đầu tiên cô phát hiện lợi ích của một điếu thuốc. Cô sẽ rất hài lòng nếu được rít một hơi và nhả luồng khói mát lạnh vào đôi mắt đen thách thức kia.
Anh ta nhìn cô một lúc, rồi nụ cười cong trên miệng anh ta. Nụ cười này không còn sót lại chút chế nhạo nào, và đôi mắt sẫm đen nghiền ngẫm của anh ta sáng lên trong chớp mắt.
“Quá tệ, cô Emerson ạ. Có lẽ cô sẽ phải chết khi vẫn còn là một trinh nữ”.
Tay cô bối rối va phải tách trà. Thật may trà không còn nhiều nên đám chất lỏng màu đen chỉ sánh một chút ra bàn, cô vừa bận rộn lấy khăn giấy lau chùi vừa hy vọng anh ta không chú ý đến màu hồng mỗi lúc một sậm trên má cô. Sao anh ta biết? Mắt anh ta có tia X-quang hay thứ gì đó sao?
Anh ta đứng lên, quẳng sấp tiền xuống mặt bàn.
“Đi thôi, luật sư. Cô trông vẫn lung lay lắm”.
Cô trợn mắt với anh ta, nhưng không ăn thua. Anh ta vẫn tiếp tục thản nhiên nhìn cô bằng cặp mắt thích thú đó, và nếu cô dám chống đối, chắc điều anh ta sẽ nói còn xúc xiểm hơn câu vừa nãy nhiều.
“Anh có thể đưa tôi về”, cô chấp nhận. “Nhưng chỉ vì tôi không thích tranh cãi với anh”.
“Thế cô thích làm gì với tôi nào, Helen?”
“Tống khứ được anh càng nhanh càng tốt. Cách hiệu quả nhất là để anh lái xe đưa tôi về”.
“Cô học nhanh đấy”, anh ta nói. “Đưa tôi chìa khóa xe”.
“Thôi nào, ngay bây giờ hả, anh Rafferty”, cô oán thán, miễn cưỡng nhượng bộ.
Anh ta chỉ đơn giản đứng trước mặt cô, tay chìa ra. “Chùm chìa khóa”.
Cô nhìn xuống bàn tay anh ta. Đó là một bàn tay thanh mảnh đến không ngờ, với những ngón dài, khéo léo, lòng bàn tay hẹp, cổ tay mạnh mẽ đeo một chiếc đồng hồ vàng nhỏ nhắn lỗi thời.
“Đồ bắt nạt”, cô vừa lẩm bẩm vừa thò tay vào chiếc ví lộn xộn để tìm chùm chìa khóa.
Helen cứ thế kinh ngạc nhìn anh ta mở cửa bên ghế phụ cho cô. Trước đây cô chưa từng được đàn ông mở hộ cửa xe, đặt hai bàn tay khỏe khoắn, rắn chắc của họ lên khuỷu tay cô, chăm chút cho cô. Cô không thích thế. Ngay cả khi cô nhận ra những điều đó cám dỗ đến nguy hiểm. Nhưng đảm bảo anh ta chỉ mở cửa để cô khỏi nhảy vào ghế lái thôi, cô hậm hực nghĩ khi thắt dây an toàn. Cô vụng trộm thích thú khi quan sát anh ta khinh khỉnh ngồi xuống chỗ bên cạnh, co hai cái chân dài vào trong chiếc xe chật ních của cô với phong thái tao nhã của một anh hề đang trèo lên chiếc xe trong tranh với một tá chiến binh cùng một con tinh tinh theo hầu bên cạnh. Anh ta tròn mắt nhìn bảng đồng hồ điều khiển một lúc lâu, như thể nó là thứ gì đó không thua tàu con thoi, và anh ta cũng không định thắt dây an toàn.
“Anh có biết cách lái xe, đúng chứ?” Helen hỏi.
“Tôi từng lái xe to hơn nhiều”. Anh ta xoay chìa khóa đến khi bộ khởi động rên lên trong đau đớn, rồi bắt đầu nhìn xuống sàn. “Bàn đạp đâu rồi?”
“Không cần. Đây là xe tự động. Anh chắc chắn là biết cách lái chứ hả?”
“Ừ”. Anh ta vẫn không nhúc nhích để đưa chiếc xe vào trạng thái Lái.
“Anh biết xe tự động là gì phải không? Anh chỉ cần ấn cái nút nhỏ có chữ D để lái xe và định hướng xe là xong. Rất đơn giản”.
“Rất đơn giản”, anh ta lẩm bẩm, rồi đẩy cần số. Chiếc xe chồm lên trước, anh ta dậm phanh làm Helen đập đầu vào cửa
“Kinh khủng thật!” Cô càu nhàu. “Anh tốt nhất nên thắt dây an toàn vào. Thứ nhất, đó là luật. Thứ nữa, tôi có cảm giác chuyến đi của chúng ta sẽ không êm dịu đâu”.
Không hiểu sao cái dây an toàn có vẻ cũng xa lạ với anh ta giống hộp số tự động. Anh ta khẽ chửi thề, những câu chửi đủ lịch sự mỗi khi gặp rắc rối, rồi hướng sự chú ý vào tình hình giao thông.
“Cô vẫn lái xe qua mớ hỗn tạp này à?” Anh ta khiếp sợ hỏi. “Người ta làm thế quái nào sản xuất được nhiều ô tô thế?”
“Có rất nhiều người ở Chicago, anh Rafferty ạ, và tất cả họ đều lái xe”. “Quỷ tha ma bắt!” Anh ta thốt. Và bỏ chiếc pickup cực lớn mất hút sau lưng.
Anh ta có thể lái xe không giỏi, nhưng lái rất nhanh. Bọn họ sượt qua chiếc pickup, tránh một chiếc Mercedes, quẹt vào dải phân cách và thắng gấp trước một chiếc taxi. Trông anh ta không khác gì đến từ một không gian và thời gian khác khi khom người trên chiếc vô lăng bé tẹo trong cái xe tí hon của cô.
“Anh chưa lái xe nước ngoài sản xuất bao giờ phải không?” Cô hỏi, chộp lấy tay nắm cửa và lén ép chặt hai bàn chân xuống sàn mỗi lần mong anh ta phanh lại.
“Phải”. Anh ta giật mạnh vô lăng, cua vèo qua góc đường và hướng về phố Elm. Anh ta có lẽ không mấy thông thạo về chiếc xe của cô, nhưng giác quan định hướng của anh ta không tồi. Anh ta đang đi những lối đi tắt cô phải mất hàng tháng mới tìm ra.
“Chiếc xe đầu tiên của anh là xe gì?” Cô thử hít thở đều đặn để giúp bản thân bình tĩnh khi anh ta phóng vào giữa hai chiếc xe chở hàng đồ sộ.
“Một chiếc Packard cũ”, anh ta lẩm bẩm, rồi thò tay vào túi tìm thuốc lá.
“Đừng!” Cô thét lên. Và cố nói bằng giọng điềm nhiên hơn, “Tôi mong anh không hút.
“Đừng có bảo tôi đây là xe cấm thuốc lá”, anh ta nhăn nhó nói, rẽ hai bánh trước vào lối ngoặt.
“Không hẳn. Tôi chỉ muốn anh đặt cả hai tay lên vô lăng”.
“Cô có thể châm nó hộ tôi bất cứ lúc nào”.
Cô câm nín. Cô ghét thuốc lá; chúng là những thứ xấu xa và bốc mùi. Cô ghét ai hút thuốc cùng đám khói độc hại lẫn thái độ mặc kệ lá phổi của tất cả mọi người. Nhưng ý tưởng châm thuốc hộ James Rafferty, rồi chuyển từ miệng cô sang miệng anh ta, gần như kích tình không sao chịu nổi.
“Không thuốc lá”, cô thẳng thừng.
“Tôi biết ngay mà”.
“Tôi chưa dùng xe Packard bao giờ. Chúng không phải loại hạng sang ở thập niên ba mươi sao?”
“Họ cũng sản xuất vào những năm hai mươi và bốn mươi nữa. Tôi có một chiếc mẫu cuối cùng”.
“Tôi cá nó hẳn rất tuyệt vời”.
“To. Và rất nhanh”. Anh ta vọt lên một ngã rẽ khi đèn giao thông chuyển đỏ, chệch qua một người đi bộ chỉ trong vài centimet ngắn ngủn.
“Anh có thể lái xe chậm một chút không?” Cô nghiến răng đề nghị.
“Không. Tôi cần một điếu thuốc”.
“Anh có biết chúng tai hại thế nào với anh không?”
“Cô có biết ai hút thuốc cũng ghét phải nghe tác hại của chúng đối với họ thế nào không?”
“Lái chậm lại và tôi sẽ không thuyết giáo anh nữa”.
“Để tôi hút và tôi sẽ lái chậm lại”.
Bế tắc. Phần còn lại chuyến đi nhường chỗ cho sự im lặng, chỉ đôi khi bị ngắt quãng bởi tiếng phanh rít lên cùng những tiếng kêu tắc nghẹn vì sợ hãi. Cô cuối cùng cũng đầu hàng và nhắm chặt mắt, siết cả hai tay lên ghế và dâng một lời cầu nguyện lên Đức Chúa như vẫn làm thời thơ ấu. Khi cô mở mắt chiếc xe đã giật lên chuẩn bị ngừng ngay bên ngoài tòa nhà chỉ chực đổ sụp của cô.
“Thứ này dừng thế nào đây?” Anh ta càu nhàu, đã đút tay vào túi để tìm những điếu thuốc của anh ta ngay rồi.
“Ấn nút P để đỗ xe. Chỉ cần nghĩ đến các chữ cái của thuật ghi nhớ thôi”. Tay cô khẽ run rẩy khi tháo dây an toàn. Thế là trọn vẹn ngày hôm nay đã diễn ra kích thích một cách đáng nguyền rủa, và giờ mới vừa qua trưa.
“Chỉ cần nghĩ đến cái gì?” Anh ta tắt máy, lúng túng dờ dẫm tháo dây an toàn trước khi xuống xe.
“Thôi quên đi”. Cô tự mở cửa xe trước khi anh ta kịp làm thay. Cô chìa tay ra, khi thừa biết nên tống khứ anh ta đi. Thừa biết rằng cô không muốn thế.
“Tôi thực sự đánh giá cao tất cả những gì anh đã làm”.
Anh ta nhìn xuống cô, và có một nét thích thú mờ nhạt ánh lên trong đôi mắt tối đen, giễu cợt ấy.
“Cô đang thử phủi tôi đấy à?” Cách dùng từ kỳ quặc.
“Đương nhiên không phải”, cô lắp bắp.
“Tốt”, anh ta nói. “Bởi vì tôi rất thích vào trong uống một tách cà phê”.
“Nhà tôi hết cà phê rồi”.
“Tôi sẽ uống nước”.
“Nước ở Chicago sao?” Cô lặp lại. “Anh đùa chắc”.
“Ý cô là mọi người không thể uống nước nữa?” Anh ta kinh ngạc hỏi.
“Chuyện quái gì xảy ra với thành phố này vậy? Không thể hút thuốc, không thể tự ý vượt hàng triệu chiếc xe trên đường và giờ cô đang bảo đến mấy hớp nước chết tiệt kia tôi cũng không uống được nữa? Thế mà bảo phát triển, ở thập niên hai mươi người ta sống sung sướng hơn nhiều”.
“Làm sao anh biết?”
Câu hỏi đó chặn họng anh lại. Anh ta nhún vai, và thêm lần nữa cái điệu cười quyến rũ, giả tạo đó rộ trên gương mặt anh ta. “Đoán vậy thôi”.
Anh ta không chạm vào cô, nhưng thực tế cũng không phải làm thế. Dù đứng xa cả thước, sự hiện hữu của anh ta vẫn hiển nhiên, mãnh liệt và khuấy đảo. Thật khó lý giải, cái sức hút ấy mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì cô từng cảm nhận trong cuộc đời. Cô không thể bị quyến rũ bởi kẻ lạ mặt khó gần chỉ thích chế nhạo ấy được. Nhưng đã quá muộn.
“Hẳn tôi vẫn còn một ít hòa tan”.
Trong chốc lát anh ta ngây ra như phỗng. “Hòa tan?” Anh ta nói theo.
“Cà phê hòa tan. Anh nói muốn uống cà phê, nhớ không? Tôi nghĩ cà phê hạt thì chắc hết rồi, nhưng loại hòa tan rất có thể vẫn còn một lọ dùng dở. Nếu anh không cầu kỳ”.
Anh ta cứ thế nhìn cô. Những giây phút tưởng như vô cùng tận khiến cô cứ có cảm giác lạ lùng rằng mình sắp phạm phải sai lầm cực lớn, hơn việc chia sẻ một tách cà phê rất nhiều. Rằng cô sắp trao cho anh ta nhiều hơn thế nữa.
“Anh không thích chiếc sofa à?” Giọng nói lạnh nhạt của cô làm gã giật nảy khi gã xoay người thêm lần nữa.
“Sao cô lại hỏi thế?” “Anh cứ ngọ nguậy mãi. Tôi thấy nó thoải mái lắm mà”.
“Vậy sao cô không ngồi ở đây? Nó là một chiếc ghế lớn”.
Cô lắc đầu cười khẽ, không chuyển sang sofa theo thách thức của gã, và đánh giá của gã về sự thông minh của cô, vốn đã cao sẵn từ trước, lúc này lại càng tăng lên.
“Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng khôn ngoan, Rafferty. Ghế không lớn thế đâu”.
“Đủ lớn”.
Nếu gã có thể khiến cô ngồi bên cạnh, có lẽ bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chết tiệt, gã nên yêu cầu thứ gì đó gợi tình hơn Groucho Marx và Margaret Dumont. Có lẽ cô sẽ có thứ gì đó nóng bỏng và nhiều màn yêu đương hơn trong đám hộp đen cô gọi là băng kia. Không phải gã cần một chút kích thích – mùi nước hoa thoang thoảng đáng nguyền rủa cô xức lên người đã đủ trở thành ngòi nổ lắm rồi. Và gã sắp phải phát điên, khi những ảo tưởng đầy khiêu gợi về một người đàn bà xa lạ với phạm vi hiểu biết của gã cứ chập chờn trước mắt. Một công tố bang, một trinh nữ, một người đàn bà gần ba mươi tuổi và đã thế lại đến từ một gia đình đầy cớm. Khỉ thật, còn thực tế hai người họ đến từ những thời đại khác nhau hầu như chẳng khiến gã bận tâm. Gã thích những cô em tóc vàng, gã nhắc nhở bản thân. Những người đàn bà biết cách vui vẻ, không đòi hỏi gì thêm ngoài khoái cảm. Gã thích những người đàn bà đầy đặn, những người cười rúc rích, uống rượu, hút thuốc và không ngại lách luật ở chỗ này hay chỗ kia. Chứ không phải một trinh nữ luôn tuân thủ các luật lệ đó.
Thế thì tại sao gã gần như đang run lên nhức nhối vì muốn chạm vào cô? Tại sao gã muốn cô hơn bất kỳ ai khác từng gặp trong đời, bao gồmCrystal Latour tuyệt vời trước kia? Đây là một bộ phim ngắn. Cô nhặt lên một cái hộp đen nhỏ hơn và chĩa về phía tivi, bộ phim tắt phụt, và màn hình được lấp đầy với chương trình quảng cáo huyên náo cho miếng bảo vệ nách, hay cái chết tiệt nào đấy. Người ta cần bảo vệ nách làm cái khỉ gì vậy?
“Anh thật sự thích mấy bộ phim ăn liền à?” Cô hỏi.
“Tôi thích mọi thứ chiếu trên tivi”, gã đáp, cố gắng khỏi nhìn chằm chằm vào mảnh nhựa đen đen trong tay cô.
“Thứ này sẽ được việc đấy!” Cô ném cái hộp bé cho gã, gã nhìn không chớp mắt vào các nút bấm nhỏ xíu trong mê hoặc. Một lát sau chương trình tivi tiếp tục. Và gã không thể đòi hỏi cái gì hay hơn thế. Theo như gã mô tả, không ai trong cái tivi này có một mảnh quần áo trên người. Tên đàn ông tóc dài đang nằm trên người phụ nữ, một tấm khăn trải giường quấn chặt quanh hông anh ta, và anh ta đang hôn người phụ nữ với sự hăng hái mà Rafferty thấy rất đáng khen ngợi, dù trên sân khấu của một trò chơi màn này có chút thừa thãi. Cả hai đều rên rỉ, và âm nhạc làm nền rõ ràng cũng nồng nàn không kém.
“Anh có muốn chuyển kênh không, Rafferty?” Helen hỏi với giọng nghèn nghẹn. Gã quay sang nhìn cô, giữ cho luồng mắt thật ngây thơ.
“Tại sao?”
Cô lần nữa đỏ mặt, và gã tự hỏi làm sao người quá mức trong sáng thế này vẫn còn tồn tại trên cái thế giới trong sáu mươi năm qua đã trở nên quá nhớp nhúa.
“À!” Cô loay hoay giải thích, “Tôi với anh có xem từ đầu đâu, cũng không biết hai nhân vật chính thế nào nên việc họ đang làm chả có gì thú vị”.
“Tôi sẽ không nói thế”, Rafferty trách cứ, khi người đàn ông bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn trên cơ thể người phụ nữ.
“Chuyển kênh đi”. Gã gửi đến cô một nụ cười quyến rũ và bất lực.
“Tôi không biết cách dùng”, gã vừa nói vừa giơ lên chiếc điều khiển màu đen.
“Ôi, vì Chúa!” Cô xông đến ấn một cái nút trên chiếc tivi quá khổ, chỉ để màn hình bị một cặp đôi khác choán hết, cặp này vẫn quần áo nghiêm chỉnh, và đang ghì lấy nhau trên bờ biển đầy cát. Cô tiếp tục bấm, và một chương trình trò chơi xuất hiện, ních căng nào âm thanh, nào đèn nhấp nháy, nào đám đông cổ vũ. Rafferty liếc về phía gương mặt đỏ bừng của cô và cân nhắc xem có thể khiến chiếc hộp đen nhỏ xíu này hoạt động không, rồi quyết định bỏ qua ý nghĩ ấy. Cô vẫn có khả năng đá bay gã ra ngoài.
“Cô không thích những màn yêu đương à?” Gã thoải mái hỏi rồi đặt chiếc điều khiển xuống bàn cà phê bừa bộn.
“Không phải”.
“Vậy là cô không thích tình dục?”
“Cũng không phải thế”.
“Tức là cô thích tình dục?” Gã không thể cưỡng lại việc trêu ghẹo cô, ngay cả khi biết thế là nguy hiểm.
“Rafferty…” Cô cảnh cáo. “Tôi sẽ làm việc trong phòng nên anh cứ thoải mái xem theo ý thích. Chúng ta sẽ phải tính xem mất bao lâu để đến được nhà Moretti…”
“Mười lăm phút. Tôi biết đường tắt”. Cô nhìn gã mất một lúc. “Một người không dành nhiều thời gian ở Chicago như anh dường như rất thành thạo đường đi lối lại trong thành phố này”.
“Cũng không hẳn. Họ cứ thay đổi các con đường liên miên, biến chúng thành đường một chiều ngoài lộ trình của tôi. Nhưng bảo tôi đi loanh quanh thì không sao. Tôi lái xe hơi bị giỏi”.
“Tệ hại thì có”, cô không nhân nhượng. “Tôi sẽ sẵn sàng lúc năm giờ ba mươi. Tôi nghĩ mình sẽ đúng giờ
“Vâng, thưa cô”.
“Trong thời gian đó, tôi có danh bạ cạnh máy điện thoại đấy. Anh có thể tùy ý sử dụng và tìm cho mình một chỗ để ở”.
“Vâng, thưa cô”, gã lặp lại để chế nhạo cô.
Cô bước ra khỏi phòng mà không nói một lời. Một lúc sau gã nghe thấy tiếng sập cửa phòng ngủ còn to hơn cả âm thanh huyên náo từ chương trình trò chơi. Gã lười biếng nằm trên ghế sofa, không cử động khi nghĩ về cô.
Chết tiệt, cô xinh quá. Gã không biết sao mình không nhận ra ngay điều đó. Cô có đôi mắt đẹp nhất gã từng thấy trong đời, màu nâu ấm ánh lên chút thách thức. Gã cũng nghĩ suốt về đôi môi cô. Liệu cô có hôn đáp lại gã khi gã hôn cô không? Liệu cô có dùng lưỡi khi hôn không?
Gã muốn lùa tay vào mái tóc nâu dày của cô, nâng khuôn mặt cô lên và ngắm nhìn nó. Giờ gã đã biết cô cũng có ngực, chân, và hông đâu ra đấy, chiếc váy nhỏ xíu ngọt ngào đó đã dẹp sạch mọi nhận định sai lầm của gã lúc trước. Gã yêu việc nhìn ngắm cô trong chiếc váy ấy. Nhưng còn trông đợi được nhìn cô trút bỏ nó hơn nhiều.
“Chúng ta đến nơi rồi”.
Cô thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ, và gã có thể nhìn thấy mặt cô. Thấy những giọt nước mắt lờ mờ, trong veo đến sửng sốt bên dưới cặp kính mảnh viền kim loại của cô.
“Phải”, cô vừa nói vừa chạm tay vào nắm cửa.
Gã ngăn cô lại.
“Em không mời tôi lên uống cà phê sao?” Gã nói, ngưỡng mộ sự trơ tráo của bản thân.
Rồi cô bật tiếng cười khàn. “Anh hẳn ước được chết”.
“Ý em là sao?”.
“Ai sẵn lòng uống cà phê của tôi chắc sẽ tự tử mất thôi”.
“Tin tôi đi, Helen, nếu có điều gì tôi không lo lắng, thì đó chính là cái chết”. Gã ngập ngừng, cô cũng ngập ngừng.
“Em không mời tôi vào nhà sao?”.
“Không phải ý hay”.
“Đúng vậy. Tôi chưa đặt phòng khách sạn. Có khi tôi nên quay lại và qua đêm ở nhà Moretti”.
“Thế là khôn ngoan nhất rồi”, cô nhận xét, nhưng chẳng tỏ chút cố gắng để xuống xe.
“Nhưng tôi không muốn”.
Cô hít một hơi sâu, run rẩy.
“Tôi không biết thói quen của anh thế nào, Rafferty, nhưng tôi không thể. Tôi không phải là người ngủ cùng anh, rồi hai ngày sau nhìn anh biến mất. Tôi không hợp với chuyện quan hệ qua đường”.
“Tôi biết”.
“Thế nên tôi không nghĩ…”
“Tôi không yêu cầu quan hệ, Helen. Tôi đang hỏi chỗ để qua đêm”.
Một lần nữa im lặng.
“Anh không muốn tôi?” Cô khẽ hỏi nhỏ.
“Luật sư à, nếu có hai mươi năm cuộc đời tôi sẵn sàng đánh đổi chúng để được đưa em lên giường tối nay. Nhưng thẳng thắn mà nói, tôi đã có rất nhiều phụ nữ trong đời, và tôi biết khi nào một người phụ nữ sẵn sàng hay chưa. Em chưa sẵn sàng. Tôi thích dành cả đêm trên sofa, uống thứ cà phê khủng khiếp kia vào sáng mai và đưa em đi thăm em bé lần nữa khi giờ thăm nom bắt đầu. Tôi không muốn xem kênh mua sắm trên tivi cả đêm trong một phòng khách sạn vô danh nào đó”.
“Tôi tưởng anh thích kênh mua sắm?”.
“Sẽ hữu dụng một chút cho sau này. Câu trả lời của em là gì, luật sư? Nếu tôi hứa giữ những thèm muốn hoang dại của bản thân cho riêng mình, em sẽ để tôi ở lại chứ?”
Gã hầu như nín thở chờ đợi. Gã không muốn đứng cả đêm trên đường ngước lên nhìn những khung cửa sổ nhà cô. Gã cũng không muốn nằm cả đêm trên ghế sofa, nhưng ít nhất như thế còn ấm áp chán. Dù không được ấm bằng giường của cô.
“Được rồi”, cuối cùng cô nói. “Nhưng nếu các anh trai tôi nghe về chuyện này, họ sẽ lột da anh”. “Tin tôi đi, Helen. Tôi không hay buôn dưa lê với cớm đâu”.
Cô Helen Emerson kia cứ khuấy tung những cảm xúc xa xưa bên trong gã, cả cũ lẫn mới. Gã bị cô quyến rũ, theo những cách gã không thể nhớ bị quyến rũ là như thế nào. Và trong khi gã không muốn gì hơn được lột bỏ chiếc váy bó bé xíu ấy rồi chỉ cho cô về cơ thể của cô và gã, điều gì đó đã ngăn gã lại. Là cái ý thức rằng gã sẽ không ở đây khi bình minh đến. Chắc rồi, bình minh hôm nay gã vẫn ở đây. Nhưng ngày mai thì không. Và mặc cho tất cả sự cố chấp mà cô cố gắng thể hiện với thế giới bên ngoài, bên trong cô không hơn gì một cô mèo dịu dàng, dễ bị tổn thương. Và gã không bao giờ muốn làm đau những sinh vật yếu ớt.
Khi gã trở vào phòng khách màn hình tivi chập chờn sáng, bộ phim đã kết thúc từ lâu. Helen trở mình trong giấc ngủ, duỗi đôi chân dài và mịn như phủ lụa, chiếc váy đen ngắn ngủn vô tình bị kéo lên cao hơn, nằm lưng chừng trên cặp đùi cân đối của cô. Rafferty nhìn cô, một tiêng rên tắc nghẹn trong cổ. Gã có thể di chuyển không tiếng động, và gã đã làm thế, để lục lọi khắp phòng ngủ của cô, cũng không chắc gã đang tìm kiếm thứ gì. Gã cố tránh mắt khỏi chiếc giường. Đầu giường làm bằng đồng và sắt được trang trí với các thần tình yêu mũm mĩm, và lớp ga phủ giường mịn màng màu trắng trông vừa tinh khôi vừa cám dỗ. Vì cái quái gì gã phải dây dưa với ai đó giống Helen Emerson thế này?
Gã tìm thấy một tấm mền màu ngà trong chiếc tủ nhồi đầy những bộ quần áo đàn ông không ra hình thù và giống hệt nhau cô đã mặc lần đầu tiên gã gặp cô. Gã còn thấy một khẩu súng nạp đầy đạn trong ngăn kéo bàn. Gã tự hỏi liệu cô có biết cách sử dụng nó không. Song không cần phải nghi ngờ. Với một gia đình đầy cảnh sát bảo vệ sau lưng, hẳn lượng kiến thức cô được truyền thụ sẽ nhiều hơn những tân binh bình thường. Cô chắc chắn sẽ bắn giỏi hơn gã. Gã chưa bao giờ say mê những khẩu súng, mặc dù luôn có một khẩu trong người.
Chết tiệt, gã đang đùa với ai vậy? Tất nhiên cô sẽ là một tay súng giỏi hơn gã, tính đến sự thật nếu gã có cố bóp cò thì cái thứ chết giẫm ấy cũng dễ dàng từ chối phát nổ. Gã từng thắc mắc không biết điều tương tự có xảy ra nếu gã chĩa khẩu súng vào chính đầu mình hay không. Giá như có lối thoát khỏi chu kỳ bất tận này.
Nhưng đó không phải phong cách của gã. Gã không tin vào sự yếu đuối, hay tự thương hại bản thân. Nếu gã bị đầy đọa phải trở lại hết năm này sang năm khác thì gã có thể thu xếp đâu ra đấy. Tận hưởng những gì hoan lạc dâng cho gã. Vấn đề duy nhất là, Helen Emerson không mời chào bất cứ cuộc vui nào với gã. Và gã cũng không định đón nhận chúng.
Gã nhét khẩu súng nhỏ nặng trịch vào trong áo khoác. Gã không chắc vì sao khẩu súng lại đưa Helen vào vị thế an toàn hơn nếu gã dùng nó ngăn Drago lại gần, trong trường hợp mọi chuyện diễn biến xấu đến mức ấy. Nhưng bản thân gã không thể từ bỏ một chút cảm giác về sức mạnh mà khẩu súng đem lại cho gã. Cô không nhúc nhích khi gã kéo tấm mền trắng bao phủ cô, bao phủ cặp chân dài khêu gợi, bao phủ cơ thể đẫy đà đến không ngờ của cô. Cô thở dài, vùi mình sâu hơn vào chiếc sofa cũ mềm mại, và gã cứ đứng đó, đăm đăm nhìn xuống.
Một dải tóc vương vào môi cô. Gã muốn nhìn gương mặt cô. Gã đưa tay dịu dàng đón lấy lọn tóc dầy, gạt nó ra khỏi miệng cô. Và rồi gã để những ngón tay vạch dài, lướt nhẹ nhàng như lông vũ lên bờ môi cô. Hai cánh môi cử động bên dưới làn da gã. Gã không biết liệu có phải cô đang nói mơ hay không. Hoặc định hôn gã. Gã không muốn biết.
Gã không dám tin bản thân nếu ngồi cùng sofa với cô khi chiếc ghế này lại lớn như vậy. Gã băng qua căn phòng, ngồi thụp xuống chiếc ghế cũ, duỗi thẳng chân và ngắm cô. Gã muốn một điếu thuốc, nhưng lại sợ có thể đánh thức cô. Gã muốn uống rượu, nhưng gã biết chắc cô Emerson không có gì cất chứa ngoài một chai vang trắng vị chua như dấm, và dù sao gã vẫn giữ vài chuẩn mực sau tất cả những năm qua. Gã không muốn ngủ. Nhưng không hiểu sao, ngồi trong căn phòng tối với nguồn sáng duy nhất từ màn hình tivi lập lòe và mùi nước hoa của Helen Emerson phảng phất bao quanh, gã bắt đầu cảm nhận được sự bình yên. Chẳng thành vấn đề nếu có một thằng điên đang rình rập ngoài kia, sẵn sàng giết chết người phụ nữ gã quyết định sẽ bảo vệ. Chẳng thành vấn đề nếu sự thèm muốn quá sức kia đang gặm nhấm thành một lỗ trong ruột gã. Thậm chí cũng chẳng thành vấn đề nếu hơn một giờ nữa gã sẽ đi mà không hút được điếu thuốc nào. Ở một mình với Helen Emerson, gã có cảm giác thanh thản đến lạ lùng. Và chỉ vài phút sau, gã t cô chìm vào giấc ngủ.
Helen giật mình thức giấc. Trời tối đen như mực, lưng cô nhức nhối, chiếc áo con đang cọ khó chịu lên bầu ngực, cô muốn vào nhà tắm. Hơn hết, cô không ở một mình.
Cô bất động, nằm im, cố định hướng cho bản thân. Mọi thứ trở lại trong đầu cô từng quãng một. Cô đang nằm trên ghế sofa ở nhà, chiếc váy kéo cao một cách khiếm nhã. Ai đó đắp cho cô tấm mền của bà cô, và ai đó là người còn lại trong căn phòng tối: Rafferty. Cô có thể nhìn thấy bóng anh trong chiếc ghế ngoại cỡ bên cửa sổ. Anh đang ngủ, rất ngon, cô hy vọng thế khi cẩn thận nhích người bên dưới tấm mền. Cô nhón chân đi vào nhà tắm, khẽ khàng đóng cửa trước khi bật đèn, rồi trố mắt nhìn mình trong gương.
Trông cô như một người đàn bà phóng đãng, không còn cụm từ nào khác phù hợp hơn nữa. Nhận thức này đáng lẽ phải khiến cô đau buồn, ngoại trừ sự thật cô trông giống một người đàn bà phóng đãng vô cùng xinh đẹp. Cô đã quên cặp kính của cô ở đâu đó, nhưng cô thực sự không cần chúng, và mái tóc rối tung của cô, những vệt trang điểm lem nhem và chiếc váy bó sát khiến cô rũ rượi và khiêu gợi đến không ngờ. Chúa nhân từ, người đàn ông đó thậm chí còn chưa hôn cô, rồi tất cả những gì cô phải làm là ở chung một phòng với anh ta và bắt đầu mông lung nghĩ đến những chuyện chưa từng mảy may xuất hiện trong đầu. Thật mừng là anh sắp đi. Nếu mọi chuyện diễn ra theo cách này kết cục của cô sẽ là bị cám dỗ rồi bị bỏ rơi. Và trong khi phần đầu tiên nghe có vẻ rất đáng mong đợi, phần thứ hai lại không hề hấp dẫn.
Thật may mắn khi cô đã bước sang tuổi hai mươi chín trong tình trạng còn tương đối nguyên vẹn, may mắn có sự bảo vệ quá mức cần thiết của gia đình cô. Dù được giáo dục và trưởng thành cùng những buổi đi lễ nhà thờ với ông bà, tư tưởng của cô luôn cởi mở, và nếu cô trót phải lòng ai, tự nhiên cô sẽ tiến đến bước tiếp theo. Nhưng cô chưa từng yêu ai. Không một ai khiến trái tim cô đập liên hồi, khiến các mạch máu của cô run lên kích động, không một ai tạo thành cơn đau vì khao khát ứ đ nơi sâu trong bụng cô, thứ đau đớn đã bắt đầu nhũng nhiễu cô suốt hai mươi tư giờ qua. Không một ai ngoại trừ Rafferty.
Có lẽ đó không phải sự thèm muốn, có lẽ đó là một khối u, cô gượng bảo với mình khi rửa sạch lớp trang điểm. Có lẽ vì không có gia đình cô ở đây để dọa chạy người đàn ông kia. Song Rafferty không gây ấn tượng với cô là kiểu dễ dàng bị dọa. Nếu anh muốn cô, thực sự muốn cô, thì toàn bộ lực lượng cảnh sát Chicago cũng chẳng ngăn nổi anh. Chỉ mình cô có khả năng ấy. Và cô sẽ không làm thế. Cô hoàn toàn thấu triệt. Những cái chạm ngắn ngủi lên lưng cô, khi anh tóm lấy khuỷu tay cô, khi anh xới cô lên vỉa hè bên ngoài văn phòng, vẫn khiến làn da cô ngứa ran. Cô muốn anh chạm vào cô lần nữa. Lần này dịu dàng hơn. Và mạnh bạo hơn.
Cô lắc đầu trước hình ảnh của mình trong gương. Cô điên chăng, dù sao cũng không còn nghi ngờ về chuyện đó, cô phải cảm ơn những ngôi sao may mắn rằng Rafferty vừa lịch lãm vừa có vẻ không hứng thú với cô, mặc cho những lời phản đối và phủ nhận của anh. Cô tuyệt đối an toàn với anh. Chết tiệt. Cô tắt đèn trước khi rón rén quay trở vào phòng khách. Rafferty không di chuyển khỏi chỗ ban đầu trên chiếc ghế. Đôi mắt anh nhắm chặt, hơi thở sâu và đều đặn, và mặc kệ như thế là nguy hiểm, cô không tài nào kháng cự việc lại gần hơn.
Anh không phải người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp. Gương mặt anh hẹp, chiếc miệng mỏng, đôi mắt khi thức giấc quá đỗi nhạo báng. Nhưng ở anh có thứ gì đó lôi cuốn cô, lôi cuốn mãnh liệt hơn những người khác rất nhiều, dù kẻ đó có là tổ hợp giữa Kevin Costner và Richard Gere. Ngoại trừ anh khiến cô nhớ đến sự pha trộn của Humphrey và Cary Grant, và thêm vài nét của John Garfield. Cô ngập ngừng vươn tay. Một mớ tóc đen rủ xuống trán anh, và cô gạt nó lên, khẽ khàng, cẩn thận, để những ngón tay lướt qua da thịt nóng bỏng của anh trong phút chốc. Và rồi cô lùi ra xa, ra khỏi tầm với của sự nguy hiểm, ra khỏi con đường dẫn đến những xúi giục đam mê, cô vấp chân phải chồng báo cũ, hẫng người chúi vào tường trước khi quay đầu bỏ chạy, nhẹ nhàng, lặng lẽ vào phòng ngủ đóng chặt cánh cửa đằng sau cô.
Rafferty đợi cho đến khi gã nghe tiếng cửa đóng lại. Gã ngồi dậy, và lẳng lặng chửi thề một cách lưu loát, bằng những từ không hề thay đổi trong sáu mươi lăm năm qua. Những từ Anglo-Saxon tuyệt vời rõ ràng đã ra đời khoảng sáu trăm năm mươi năm về trước.
Họ đã ở rất gần nhau. Gã thức ngay khi cô tỉnh, giữ bản thân nằm thật yên khi cô nhón chân vào nhà tắm. Gã chưa từng cảm thấy khó khăn, nhưng khi cô tiến về phía gã, khi gã cảm nhận được hơi thở ngọt ngào và mát lạnh như bạc hà của cô, cái lướt nhẹ như tơ của những ngón tay cô trên mặt gã, gã suýt chút nữa đã tóm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng. Gã không phải loại có xu hướng cưỡng ép hung bạo. Nhưng cô đã khuyến khích phần hung bạo trong gã. Gã muốn đè lên cô, bao phủ cô với cơ thể gã và đẩy vào giữa hai chân cô. Gã muốn chiếm lấy cô, trong sự thèm muốn nóng hổi, nồng nàn và giận dữ.
Gã muốn yêu cô. Chậm rãi, dịu dàng, cám dỗ cô khỏi những nỗi sợ hãi trinh nguyên, gã muốn mang cô đến thứ khoái cảm tự nhiên sẽ cuốn phăng tất cả những điều khác khỏi tâm trí cô. Để rồi khi gã đi, cô sẽ khắc ghi. Luôn luôn khắc ghi. Nhưng gã đã kìm chế bản thân. Và cô thì lui lại đúng lúc. Helen Emerson không phải người đàn bà dành cho gã. Nếu gã chiếm lấy cô, gã cũng có thể để Drago kết liễu cô. Cô biết những nhu cầu của mình rất rõ, cô không phải kiểu phụ nữ cho những mối quan hệ cẩu thả và thoáng qua. Cô là kiểu phụ nữ của hạnh phúc muôn đời. Và nếu gã làm tình với cô rồi biến mất, một phần trong cô sẽ chết. Gã đủ bản lĩnh đàn ông để kiểm soát bản thân và giữ chuyện đó không xảy ra. Không phải sao?
Vấn đề ở chỗ, gã muốn cô nhiều hơn bất cứ ai gã từng muốn trong toàn bộ cuộc đời, không ai sánh bằng, kể cả Elena Petri. Nhưng gã càng chống cự, gã lại càng muốn cô hơn. Gã đứng dậy, khẽ hơn cô rất nhiều, và đến nằm dài trên ghế sofa. Những tấm nệm vẫn hằn dấu vết từ cơ thể cô. Chiếc mền vẫn lưu giữ mùi hương phảng phất của cô. Hoa hồng trắng. Gã chưa bao giờ nhìn thấy một bông hồng trắng mà thôi nghĩ về cô.
Gã ngó đăm đăm vào căn phòng đen đặc, biết rằng lúc này giấc ngủ sẽ không quay lại với gã. Lúc này gã sẽ nằm thao thức và cố gắng kìm nén cơ thể bất kham, cố gắng kiểm soát tâm trí nổi loạn của gã. Gã chỉ còn không đầy hai mươi tư giờ nữa cần vượt qua. Gã sẽ làm được thôi. Gã nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi không tín hiệu, tự hỏi gã có thể tìm được thêm vài kênh mua sắm nữa hay không, hoặc thậm chí một trong những chương trình dài hơi bán sáp xe ô tô. Bất cứ thứ gì khiến gã khỏi nghĩ về người phụ nữ ở phòng bên cạnh.
“Chỉ là một giấc mơ. Em hẳn đã đọc qua về vụ thảm sát…”
“Vụ thảm sát? Anh nghĩ tôi đang mơ đến vụ thảm sát vào ngày lễ Thánh Valentine sao?” Cô hỏi, ngạc nhiên rõ ràng.
“Sao tôi lại mơ về nó?”
Gã lắc đầu. Gã muốn ngồi xuống giường cạnh cô, gã muốn vòng tay ôm lấy vai cô và kéo cô vào lòng. Cô đã đổi sang một chiếc áo quá khổ; giống áo đàn ông nhiều hơn thứ áo lót có dây màu trắng như gã tưởng tượng. Gã vẫn thấy cô hấp dẫn không sao cưỡng nổi. Nhưng gã chống cự. Gã không cử động.
“Tôi không biết”, gã nói, giờ đã bình tĩnh hơn. “Nhưng chắc chắn nghe có vẻ giống giấc mơ của em. Hàng nghìn viên đạn từ những khẩu súng máy, và tiếng tru của con chó già nào đó cuối cùng đã gọi người đến”.
Gương mặt cô tái xanh. “Anh hẳn đang đùa”.
Gã nhún vai. “Em rõ ràng đã đọc về nó mà không nhớ. Đấy là những điều nhân chứng kể. Nếu không có tiếng tru của con chó, trong nhiều giờ sẽ không một ai có thể vào đó kiểm tra”.
Gã không chuẩn bị đón nhận phản ứng của cô. Gã nghĩ sự thật đơn giản ấy sẽ khiến cô yên lòng. Thay vào đó cô nhún vai, thở ra một âm thanh nghe như đau buồn đến vô tận, và đó là tất cả lý do miễn trách gã cần
Gã trèo lên chiếc giường cao và vươn tay kéo cô dựa vào gã. Cô đã sẵn sàng, gã có thể cảm nhận nỗi sợ hãi đóng băng trong da thịt cô, nỗi sợ hãi dồn dập trong trái tim cô dưới lớp áo phông bằng vải bông mỏng. Gã sẽ chỉ ôm cô trong chốc lát, gã tự nhủ. Gã sẽ kiểm soát bản thân, chắc chắn gã có thể làm được điều đó. Gã chỉ cho phép mình được ôm cô một phút thôi, để giúp cô bình tĩnh lại. Và có lẽ một nụ hôn nhanh cũng sẽ không khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. Gã có thể ấn môi lên vầng trán cô, lên mái tóc dầy thơm hương ngọt ngào của cô, và cô có lẽ còn chẳng hay biết. Đâu có hại gì. Cũng chẳng thiệt hại nghiêm trọng nếu gã có lùa bàn tay qua mái tóc dày sau gáy cô và nâng gương mặt cô lên. Ngay cả nếu cô có hướng mắt nhìn gã, đôi mắt mở to nghiêm trang và chờ đợi, miệng cô nhạt màu, ẩm ướt và hơi hé mở. Không đến mức gã phải hôn cô, đúng chứ?
Nhưng có, gã đã hôn. Gã đặt miệng mình lên miệng cô, và tất cả những mục đính tốt đẹp của gã biến mất. Cô có chiếc miệng ngọt ngào nhất gã từng được nếm, bẽn lẽn, thoáng không dám tin, và rồi háo hức nhiều hơn. Cô vòng tay ôm cổ gã, hôn đáp lại gã với sự nhiệt tình sẽ làm người ta ngạc nhiên nếu chứng kiến vẻ ngây thơ của cô, nhưng rồi, gã nghĩ cô không có nhiều kinh nghiệm. Khi gã ấn lưỡi vào giữa đôi môi cô, cô nhảy dựng, và gã đã chờ cô bứt người ra khỏi gã. Nhưng cô không làm. Cô đơn giản chỉ níu lấy gã chặt hơn, đi theo sự chỉ dẫn của gã, chiếc lưỡi của cô nhút nhát chạm vào lưỡi gã, cho đến khi gã có thể nổ tung với ham muốn.
Gã đẩy cô ngã xuống giường, phủ cơ thể lên người cô, không còn quan tâm đến hậu quả nữa. Bên dưới tấm mền trắng mịn màng, gã có thể cảm nhận được cơ thể cô, mảnh dẻ mềm mại và run rẩy, và gã muốn hất tung tấm mền, quăng hết quần áo của bọn họ đi. Gã muốn lạc mình trong cơ thể thon thả và chiếc miệng tuyệt vời của cô. Gã đã quá mệt mỏi để nghĩ về hậu quả – gã chỉ còn hai mươi tư giờ nữa, mẹ kiếp, và gã muốn người đàn bà này, cần người đàn bà này, với khát vọng dữ tợn đến mức làm những chiếc xương trong người gã rung lên. Với cùng một nhu cầu ấy, cô cũng đang run rẩy, và dù sao cũng không có lý do để gã với tay ra sau gỡ bàn tay cô, để phá vỡ nụ hôn và lôi người ra xa khỏi cô, để cô ngước lên nhìn gã với đôi mắt mở to vì bàng hoàng, vì đam mê và hụt hẫng.
“Em cũng biết rõ như anh rằng đây là một ý tồi tệ.”, gã nói, ngạc nhiên với âm thanh run run trong giọng nói của chính gã.
Không ai trong hai người cử động. Cô vẫn nằm giữa chiếc giường, và gã có thể thấy bầu ngực cô nhấp nhô bên dưới làn vải mềm. Gã không rời giường, khi gã biết gã nên làm thế. Phần ham muốn bạo ngược nào đó trong con người gã khiến gã ở lại đây, trong tầm với, để chứng tỏ gã có thể kháng cự được ham muốn ấy.
“Vì sao?” Cô cuối cùng cũng hỏi, giọng cô nhỏ nhưng can đảm.
“Bởi ngày mai anh sẽ đi. Anh không muốn, nhưng trong chuyện này anh không có quyền lên tiếng. Và em sẽ chỉ còn trơ trọi một mình, hình dung bản thân không khác một đứa ngốc là bao, rồi em sẽ ghét anh, và thậm chí tệ hơn nữa, căm ghét chính bản thân”.
“Không, không đâu”. Cô chậm rãi ngồi dậy, mẹ kiếp cô đang ở gần gã quá đỗi. “Anh không biết người ta dành nhiều thời gian để hối tiếc những việc không làm, hơn những việc họ đã làm sao?”
“Helen, em không phải kiểu người cho tình một đêm. Em là người phụ nữ cần sự gắn kết, chở che và cùng vun đắp tương lai, tất thảy những điều anh không thể trao cho em”. Một nụ cười nhỏ cong lên làn môi tái nhợt của cô sém chút nữa đã phá hủy gã.
“Sao em lại phải dỗ anh làm thế?” Cô hỏi. “Không hiểu khác đi được sao?”
Gã cho phép bản thân chạm vào cô, chỉ để chứng minh mình còn khả năng làm thế, và khum lấy gương mặt cô trong đôi bàn tay.
“Thưa quý cô”, gã nói, “tôi sẽ đánh nát trái tim cô đấy”.
“Trái tim em ư, Rafferty? Hay chính trái tim anh mới là thứ anh lo lắng?” Cô nói, sự hóm hỉnh mâu thuẫn với nỗi băn khoăn mờ nhạt trong đôi mắt cô.
Rồi nhận thức ấy táng vào người gã. Gã có thể yêu người phụ nữ này. Người phụ nữ thông minh, dữ dằn, e thẹn, và không thể tin nổi này, và ý nghĩ ấy khiến gã khiếp sợ. Cho đến tận bây giờ gã chưa từng cảm thấy miễn cưỡng phải rời đi khi thời gian của gã đã hết, đơn giản chỉ bởi gã không còn ai để bỏ lại sau lưng. Nếu gã để bản thân quan tâm đến cô, yêu cô, thì sự ra đi sẽ hủy diệt gã. Và gã có thể thấy trước kết cục gã có chĩa khẩu súng vào chính đầu gã hay không. Gã dùng hai ngón cái vuốt ve hai bên má cô.
“Anh không có trái tim, Helen à. Không có trái tim nào để tan vỡ”.
“Chứng tỏ em xem”, cô nói.
Rồi cô hôn gã, lướt môi lên môi gã, dịu nhẹ, nấn ná, và gã biết gã nên đẩy cô ra, nhưng gã không thể. Sự ngọt ngào của miệng cô còn gợi tình hơn bất cứ điều gì Crystal Latour sành sỏi từng mang đến, và gã trượt hai bàn tay xuống bờ vai cô, xuống hai cánh tay cô, kéo cô vào người gã thật chặt với tiếng rên tuyệt vọng. Cô đang cởi cúc áo gã, đôi bàn tay cô lóng ngóng, kích động và tuyệt vời khi chúng trượt trên làn da gã, chạm vào gã. Cô đang kéo gã xuống chiếc giường, và gã tự nhủ mình làm một quý ông đủ rồi. Có lẽ cô không phải thiếu kinh nghiệm như gã nghĩ. Chỉ có một cách hiệu quả để tìm ra.
Gã nắm bàn tay đang ôm eo gã và kéo nó đến mặt trước quần gã, đến hàng cúc nhỏ xíu giờ đang căng trướng vì tác động của cô lên gã. Gã giữ tay cô ở đó, ngay cả khi cô cố giằng ra, và gã biết gã không nhầm. Rồi gã nhanh chóng tách người khỏi cô, trèo xuống giường và đứng ở phía tít cuối căn phòng. Áo gã tháo tung, hơi thở khó khăn bắt nhịp lại bình thường và cả cơ thể gã chộn rộn. Chết tiệt cô, chết tiệt đôi mắt ngây thơ và chiếc miệng tuyệt hảo của cô đi.
“Nhát chết”, cô khẽ nói. Đó là sợi rơm cuối cùng khiến con lừa ngã quỵ. Nếu có điều gì không phải về James Sheridan Rafferty, chính là sự hèn nhát. Gã định cài lại cúc áo, nhưng gã để mặc nó rũ xuống, thay vào đó lục túi tìm gói thuốc lá nhàu nát vẫn còn sót lại.
“Không ai bảo anh là nhát chết hết”.
“Anh hẳn đã xem Back to the future”, cô nói. Lời của cô khiến gã giật mình ngạc nhiên, trước khi gã nhận ra cô đang đề cập đến một bộ phim.
“Không”, gã nói với một thoáng gượng gạo. “Nhưng anh nghĩ anh sẽ thích nó”.
“Rafferty..”
“Anh sẽ không ngủ với em, Helen. Bởi mai anh không còn ở đây nữa, và em xứng đáng nhiều hơn thế”. Gã cố giữ giọng dứt khoát và không biểu cảm.
“Anh không thể gọi cho sếp và bảo anh cần thêm vài ngày nữa được sao?”
Gã nhăn mặt trước ý tưởng đó. “Không”.
“Anh không thể chỉ cần lỡ chuyến bay của anh được sao?”
“Anh không đến đây bằng máy bay”.
“Anh đến đây bằng gì?” Helen hỏi. “Và nhân đây, bởi chúng ta chắc chắn đều biết anh không phải luật sư của Billy, anh làm gì để sống?”
Gã nhìn cô. Gã chưa bao giờ là một kẻ dễ cung khai, thậm chí chưa từng bị cám dỗ. Nhưng gã biết nếu gã không nói thật, không cảnh báo cô biết chính xác gã là ai và gã là thứ gì, thì gã sẽ không còn sức chống chọi.
Gã châm điếu thuốc, hít vào một hơi sâu và đầy cân nhắc.
“Anh không làm gì để sống, tình yêu ạ”, gã nói. “Và anh cứ duy trì như vậy sáu mươi tư năm rồi”.
Trong giây lát Helen không cử động. Phòng ngủ của cô rợp bóng, chỉ có ánh ban mai đang gạn qua những tấm rèm chiếu lờ mờ ánh sáng, và cô không thể nhìn thấy vẻ mặt anh. Dù có thấy cũng chẳng mang lại chút chỉ dẫn nào cho cô. Có cố hết sức thì Rafferty cũng khó là người dễ cởi mở trong tất cả đàn ông. Thậm chí giữa ánh nắng chói cha ng cô chắc chắn cũng không thể đoán nổi anh đang nghĩ gì.
“Anh muốn em hỏi lại lần nữa phải không?” Cô thản nhiên nói. “Lời tuyên bố chẳng ăn nhập gì cả.”
Cô biết anh đã bắt đầu ân hận. Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô gạt những tấm mền sang một bên. Chiếc áo phông cô đang mặc chỉ dài đến giữa đùi, và cô biết anh đánh giá đôi chân cô ra sao. Cô sẽ gạt nó ra xa hết mức có thể. Lần đầu tiên trong đời cô muốn một ai đó, cô muốn Rafferty. Cô muốn anh cho cô thấy cô đã để lỡ điều gì, cho cô thấy tình yêu và sự dịu dàng.
Nhưng anh làm cô sợ. Đó có thể là tình yêu và sự dịu dàng, nhưng còn có cả mê say và một cả mảng tối cô không hiểu, cũng chưa sẵn sàng để đối mặt. Bởi vậy cô kéo mền lên che hết người, và chờ đợi.
“Anh sẽ pha cà phê”, anh nói. “Nếu em muốn nghe, anh sẽ nói với em.”
Cô đang mặc loại váy mà những người phụ nữ thường mặc khi gã còn trẻ. Đó là một chiếc váy mỏng bằng nhung màu trắng ngà đính ngọc trai, hai cánh tay trần cùng cổ được tô điểm với những sợi dây chuyền và chuỗi hạt. Cô đi một đôi tất trắng, kéo cao lên đầu gối với sự táo bạo hiếm có, mái tóc búi cao và được giữ lại bằng sợi ruy băng đính ngọc buộc quanh trán. Cô kẻ mắt, môi và má phớt hồng trông hệt như người đàn bà trong mơ của gã.
“Em thấy sợ khi anh làm thế”, cô nói, ngượng ngùng kéo váy.
Gã tìm thấy giọng nói của gã ở nơi nào đó. “Làm gì?” Gã hỏi.
“Nhìn chằm chằm vào em như vậy”. Cô căng thẳng xoay người một chút, và gã để ý cô không nịt ngực theo cái cách hầu hết phụ nữ vẫn làm. Ý nghĩ ấy khiến gã căng cứng.
“Em không giống gái bao đấy chứ?”
“Không”.
“Không ư?” Cô thử bĩu môi, và gần như đã thành công.
“Nó không phải váy của gái bao. Em tìm thấy nó ở đâu?”
“Từ một cửa hàng lưu niệm. Sao anh biết đây không phải váy của gái làng chơi? Em tưởng mấy lần hiện thân trước anh có mối quan hệ mật thiết với họ?”
Cô đang học cách chế nhạo giống y như gã. Nếu câu nói không quá sức dễ thương đến thế thì rõ ràng nó đã chọc cho gã phát rồ.
“Vài người”, gã thừa nhận, tiếp tục chơi trò này. “Bao gồm Crystal Latour”.
Điều đó hạ gục cô trong chốc lát. “Không phải chứ!” Cô thở dốc, tin tưởng gã.
“Có đấy”.
“Người phụ nữ lớn tuổi ngọt ngào ấy á?”
“Cô ta trẻ hơn anh ba tuổi”. Cô nhìn chăm chăm vào gã trong thất vọng lặng câm, rồi cô lắc đầu. “Anh giỏi lắm, Rafferty, em phải công nhận. Anh gần như làm em tưởng thật. Vậy nói em nghe xem ngài chuyên gia găngxtơ thập niên hai mươi, em đang mặc loại váy gì?”
“Một chiếc váy cưới”. Cô đỏ mặt. Chết tiệt, gã thích những khi cô đỏ mặt. Sắc màu đó lan khắp ngực, lên gương mặt, thậm chí phủ xuống cả hai cánh tay cô.
“Anh đang đùa!”
“Tất cả những gì em cần là một bó hoa và chiếc mạng che mặt”. Gã nhìn chăm chú qua về phía cô, tự hỏi liệu cô có hốt hoảng chạy trốn như một chú thỏ sợ hãi hay không. Cô đứng nguyên, nhưng không vững, khi gã đến được chỗ cô, cô ngửa đầu ra sau để nhìn gã với một thoáng thách thức.
“Em trông hoàn hảo, luật sư ạ”, gã lẩm bẩm, giữ hai bàn tay ở yên hai bên sườn với những nỗ lực vĩ đại.
“Anh cũng vậy!”
Cô đáp, giọng nói khàn khàn. Và sai lầm cực đại cô mắc phải là chạm vào gã, là đưa hai tay cô lên hai ve áo của bộ comple, là di chuyển lại đủ gần để gã có thể hít vào hương hoa hồng trắng từ nước hoa của cô, để gã có thể cảm nhận hơi nóng từ làn da cô, và gã không thể ngăn bản thân mình nữa. Gã lùa hai bàn tay vào mái tóc suôn dầy và nhìn đăm đắm xuống cô với thứ gì đó rất gần với nỗi tuyệt vọng.
“Anh đang cố làm một việc đứng đắn, Helen”, gã rì rầm. “Và em khiến nó bất khả thi”.
“Những chú hổ biết gì về sự đứng đắn?” Cô thì thầm lại. “Hoặc những tay găngxtơ đã chết? Nếu anh thực sự là người như anh nói, anh sẽ không nghĩ đến lần thứ hai về chuyện quyến rũ và bỏ rơi em”.
“Đấy là những gì em muốn à?” Miệng cô quá mềm, quá gần đến đau đớn với gã.
“Em không muốn bị bỏ rơi”.
“Ôi, mẹ kiếp!” Gã khẽ rên rỉ. Và gã không thể làm bất cứ chuyện gì ngoại trừ hôn cô. Cô giờ còn hơn cả thông thạo trong chuyện này. Môi cô ngay lập tức hé mở bên dưới môi gã, cô ngọt thơm như son anh đào và kem đánh răng, cô có vị của hy vọng, trinh nguyên và tình yêu. Và gã muốn nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa.
“Anh nghĩ đã cảnh báo em rồi. Anh không tốt lành gì cho em. Ở đây hôm nay, đi vào ngày mai, và không có cách nào anh có thể thay đổi điều đó”.
“Có lẽ thế cũng đáng”, cô trầm mặc. “Có lẽ có một chút còn hơn không có gì”.
Rafferty cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi nhìn thấy những đường nét bên ngoài tòa căn hộ của cô. Gã lao vụt chiếc xe vào khoảnh sân hẹp sát mặt tiền, đâm sầm vào một lùm cây. Helen chống tay để ngăn bản thân khỏi va vào kính chắn gió.
“Anh lúc nào cũng lái xe như người điên thế à?” Cô khẽ hỏi.
“Em lúc nào cũng hành xử như người điên thế à?” Gã đáp trả.
“Anh đã cảnh cáo em, và anh sẽ cảnh cáo em lần nữa. Anh không hay ho gì sất. Em có thể tin những điều em muốn, nhưng giả em có không tin anh là một tên găngxtơ lâu la đến từ sáu mươi năm trước, thì hãy tin anh không phải kiểu đàn ông em muốn. Anh đã nói dối em…”
“Nếu anh là kẻ có tên Rafferty đã chết trong một vụ xả súng thì không phải dạng lâu la”, Helen nhận xét, tháo dây an toàn.
Rafferty gầm gừ, “Em đang khiến anh phát rồ”.
Nụ cười của cô rạng rỡ và tuyệt đối có sức công phá. “Em đang cố hết sức đây”.
Gã đóng sập cửa ô tô, bắt đầu bước lên những bậc thang rộng trước thềm. Cô đuổi kịp gã khi gã mở cửa, bám bàn tay vào khuỷu tay gã. Đấy là giọt nước tràn ly. Gã quay lại, nhìn xuống cô, vào đôi mắt to, thất lạc, vào chiếc miệng mềm mại, dễ bị tổn thương, vào chiếc váy gã hy vọng cô dâu của mình sẽ mặc, và thứ gì đó trong người gã nát vụn. Gã tận mắt chứng kiến cái chết quá nhiều lần, không kể cái chết của chính gã, điều không còn quan trọng, giờ mạng sống của cô mới là quan trọng nhất. Và đột nhiên gã muốn khẳng định sự sống, theo cách căn bản còn khả thi.
Gã lôi cô vào hành lang, đóng sầm cánh cửa trước ánh nắng mùa đông rạng ngời, bao phủ họ trong hơi ấm và bóng tối. Đẩy cô vào sát bức tường, gã trượt hai bàn tay bên dưới chiếc áo choàng lông nặng nề, ôm lấy cơ thể cô và kéo cô lại thật chặt, dựa vào gã, dựa vào cơ thể cứng rắn, đau nhức của gã, muốn xua đuổi cô, muốn chiếm lấy cô, muốn hàng nghìn điều mâu thuẫn. Cô chăm chú nhìn gã, không nói một lời. Và bởi gã không cử động để hôn cô, cô kiễng chân, và áp miệng cô lên miệng gã, ngọt ngào, thẹn thùng và vô cùng dũng cảm.
“Lại đây với em, chàng hổ”, cô thì thầm trên môi gã. “Anh e sợ điều gì?”
“Em, Helen. Chỉ mình em thôi!”.
Rafferty sợ cô. Không còn từ nào khác diễn tả cảm giác ấy. Khi anh lặng người nhìn cô trong hành lang tối thẫm, cả cơ thể anh ép chặt vào cô, cô có thể cảm nhận sự căng thẳng, cảm nhận nhu cầu trong cơ thể cao to, chắc nịch của anh. Cô có thể nhìn thấy nỗi liều lĩnh và giận dữ trên gương mặt anh. Cô sợ cảm giác dữ dội đó, biểu lộ đó. Và sự thật chính cô cũng đang vây trong cảm xúc ấy. Nhưng cô còn sợ sự ra đi rồi biến mất của anh nhiều hơn, trước khi cô khám phá cảm giác kia thế nào. Sợ rằng một khi anh đi, điều chắc chắn sẽ xảy ra, cô sẽ không bao giờ được trải nghiệm những xúc cảm như thế nữa. Và cô đủ gan dạ để nắm lấy rủi ro.
“Rafferty!” Cô nói, nhưng anh đã lấy tay che miệng cô, những ngón tay dài của anh cứng cáp trên làn môi cô.
“Đừng”, anh nói, và sự tuyệt vọng trong giọng anh không lẫn đi đâu được. “Có quá nhiều thứ anh có thể lấy đi, Helen. Anh chỉ là con người”.
“Em cứ tưởng anh là hồn ma”, cô đáp, cố tình giễu cợt. “Hoặc một xác chết biết đi”.
“Quỷ tha ma bắt!” Tay anh rời miệng cô, khum lấy gáy cô bên dưới suối tóc dày và hôn cô, miệng anh rắn chắc trên miệng cô.
Cô khép mắt, thả lỏng người dựa vào bức tường, say sưa trong cảm giác về anh, về cơ thể căng cứng, mạnh mẽ của anh, về chiếc miệng đói khát, đẩy làn môi cô tách ra, nếm náp, ngấu nghiến, như thể đang bị ám ảnh của anh. Cô muốn hôn lại anh, nhưng anh quá khỏe, không cho cô lựa chọn nào khác ngoại trừ thụ động chấp nhận, khi cô muốn nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa. Khi dứt nụ hôn, anh thở nặng nhọc, và cô có thể cảm nhận anh ép lên bờ hông mềm mại của cô, cảm nhận anh muốn cô nhiều đến thế nào. Anh không thể cự tuyệt cô lúc này, phải vậy không? Cô đã đợi một ai đó cô thực sự muốn quá lâu rồi. Cô đã rã rời vì chờ đợi.
“Helen!” Anh gọi, giọng gỉ sét vì ham muốn. Cô ôm lấy mặt anh, gương mặt giày vò, thân thương của anh.
“Em muốn anh, Rafferty. Em đã đợi cả đời để tìm thấy anh. Đừng xua đuổi em”.
Anh rên lên, gục đầu vào tường bên cạnh cô, và cô có thể cảm nhận cơn run rẩy nhảy múa trong cơ thể anh, khi anh chống lại nó, chống lại cô, chống lại chính bản thân mình. Và rồi với tiếng lẩm bẩm chửi thề, anh thả hai bàn tay lên đôi vai cô, gạt chiếc áo lông chồn khỏi người cô rơi xuống sàn. Anh luồn những ngón tay bên dưới dây áo của chiếc váy nhung và đột ngột kéo chúng xuống, khiến cô trần trụi cho đến eo, và trong hành lang tối đen cô gần như đã hoảng sợ.
“Cố dọa em sợ phải không, Rafferty?” Cô thì thào, dù cô phản ứng lại, giữ hai tay che khuất bản thân. “Anh không thể làm thế”.
“Anh không thể sao?”Anh làu bàu. Và anh kéo chiếc váy xuống bờ hông hẹp của cô, để nó tụt xuống mắt cá chân. Cô đang đứng đó trong hành lang, mặc duy nhất một chiếc quần lót cotton trắng tiện dụng và đôi tất lụa trắng kéo lên đến gối. Rồi anh bế cô lên, để cô ôm lấy cơ thể anh, hai chân vòng quanh hông anh, hai cánh tay bám vai anh, ấn cô dựa vào bức tường khi anh hôn cô lần nữa, miệng anh nóng bỏng, ẩm ướt và tìm kiếm, những ngón tay dài đỡ lấy bờ hông cô, siết chặt ép cô ghì vào anh, và cô có thể cảm nhận hơi nóng lẫn sự cứng rắn nơi anh trên chính phần nhạy cảm nhất của cô
Cô biết cô nên sợ hãi, và cô đã sợ. Cô biết cô nên ngừng lại, và cô không làm. Cô muốn cảm nhận da thịt anh trên da thịt cô, làn da trần của anh trên bầu ngực cô. Cô muốn nằm lên chiếc giường lớn và trống trải trong phòng ngủ của cô và có anh ở đó, cho cô thấy điều cô đợi hai mươi chín năm để khám phá. Anh là đúng người đàn ông, ở đúng chỗ và đúng thời điểm đối với cô, ngay cả khi anh không tin điều đó. Cô bám chặt lấy anh, những ngón tay bấu lên bờ vai anh bên dưới chiếc áo khoác len. Và rồi anh dứt khỏi nụ hôn, xoay người lại khiến cô chóng mặt, mang cô vào trong căn hộ, và cô nhắm mắt, mong chờ sẽ nhìn thấy phòng ngủ.
Thay vào đó anh thả cô lên ghế trường kỉ, một cách thô lỗ, không cử động để ngồi xuống với cô trên tấm đệm rộng rãi. Cô hoàn toàn dễ bị tổn thương, ở nửa trần khi cô chưa bao giờ như thế trước đây với một người đàn ông. Cô nằm đó, nhìn đau đáu lên anh, chờ đợi.
Anh đứng bên cạnh cô, cà vạt vẫn nằm nguyên chỗ, gương mặt anh căng ra và u tối, hơi thở anh dồn dập.
“Chuyện này không hay đâu, Helen”, anh nói với giọng nghiến chặt, giận dữ. “Em và anh đều biết thế”.
Cô không nhúc nhích. “Anh không muốn em sao?” Cô thê lương hỏi.
Rồi anh chửi thề. Không phải tiếng chửi thề lịch sự, không phải tiếng nguyền rủa của một quý ông, những từ đấy có thể gây sốc cả với các ông anh trai sắt đá của cô.
“Mẹ kiếp, Helen, em không có tí ý thức bảo vệ bản thân nào à?” Anh cuối cùng cũng nói.
“Không, nhất là khi liên quan đến anh. Em yêu anh”.
Những từ đó gần như đã khiến anh kinh hãi cũng như làm cô choáng váng. Cô không nhận ra điều đó cho đến khi nói to nó lên, và nhận thấy đúng đắn một cách kinh ngạc.
“Helen, em không biết em đang nói đến cái gì đâu”, gã nói, cào bàn tay liều lĩnh vào mái tóc.
“Em thậm chí không hề biết…”
Rốt cuộc đó là giới hạn cho sự can đảm của cô, cô phát hiện. Giới hạn để nhận ra cô đã dâng hiến nhiều thế nào, và bị từ chối nhiều ra sao. Sức nóng chảy siết qua cả cơ thể cô, và cô chật vật xuống ghế khi cố gắng che đậy bản thân mình.
“Xin lỗi!” Cô lẩm bẩm với giọng khốn khổ nhỏ xíu. “Em không định làm anh khó xử”.
Anh giữ lấy cô khi cô cố gắng đi qua người anh, giữ lấy cô với đôi bàn tay cứng cáp, khỏe mạnh.
“Anh đang cố làm điều tốt nhất cho cả hai chúng ta”, anh nói. “Lần đầu tiên trong đời anh cố gắng làm một điều đứng đắn”.
“Hoan hô”, cô thốt, căm ghét những giọt nước thiêu đốt trong đôi mắt. “Để em mặc đồ”.
Cô gắng hết sức tránh ra khỏi anh, điên tiết ngay lúc này, điên tiết và hổ thẹn. Cô đã để trải nghiệm đam mê đầu tiên làm mờ mắt, nhưng bây giờ đôi mắt cô đã mở, và cô không muốn làm gì ngoài ẩn náu. Khỏi anh và khỏi chính cô. Anh không thả cô. Cả nghìn biểu cảm lướt qua gương mặt vẫn thường bất động của anh, và rồi anh tĩnh lặng, lại cái sự tĩnh lặng cám dỗ và đầy hăm dọa ấy.
“Anh đã cố”, anh nói, với bản thân nhiều hơn là với cô, một lời bào chữa, một lời biện giải, một lời bất chấp. “Mẹ kiếp, anh đã cố”. Và anh kéo cô vào vòng tay anh.
Lần này cô kháng cự, đẩy anh. “Em đổi ý rồi”, cô nói “Sau cùng em không muốn anh”.
“Thất thường thế sao?” Anh nhăn nhó, hôn lên một bên miệng cô, để môi anh kéo xuống gờ quai hàm, cổ họng cô, tập trung vào mạch đập đang điên cuồng trên hõm cổ cô. “Anh tưởng em yêu anh”.
“Em biết cái quái gì về yêu cơ chứ?” Cô cay đắng nói.
“Có lẽ anh có thể dạy em”.
Cô đột ngột ngừng những chống cự, đứng thật yên. Anh thả cô ra, và cô chậm rãi đưa tay lên cà vạt của anh. Lần này cô tháo nó khéo léo hơn, mặc cho hai tay cô đang run rẩy, mặc cho cô đang gắng hết sức để tránh ánh mắt miệt mài của anh. Cô bắt đầu công việc với những chiếc cúc ngọc trai trên chiếc áo trắng, từ tốn cởi chúng ra, từng chiếc một, cho đến khi cô chạm đến dây lưng quần anh. Và rồi cô cúi đầu xuống, đặt môi lên ngực anh, lên lớp da thịt phủ lông thô ráp. Anh hớp vào từng hơi thở, và trong giây lát cô tự hỏi liệu cô có quá táo bạo hay không. Và rồi đôi bàn tay anh ôm lấy đầu cô, dịu dàng, khi cô nếm anh, chiếc lưỡi vạch những đường nhỏ xíu lên phần bụng phẳng, khi bàn tay cô tìm kiếm chiếc thắt lưng bằng da mỏng.
Sau đó anh kéo cô lên, vào trong vòng tay anh, và khi hai chiếc miệng giao hòa bằng cách nào đó họ đã đến được ghế sofa. Anh đẩy cô ngã lưng lên những tấm nệm, quỳ gối trên người cô, vẫn mặc đầy đủ quần áo, và hai bàn tay đỡ lấy bầu ngực cô, lần đầu tiên cô cảm nhận đụng chạm của một người đàn ông, và hai ngón cái của anh khiêu vũ trên những chiếc nụ săn cứng, gửi một mũi tên khao khát bắn xuyên qua người cô, nâng hông cô lên giam hãm trong chân anh. Miệng anh đuổi theo, ẩm ướt, đói khát, mút vào, và cô rên rỉ, âm thanh dịu ngọt của khoái lạc và sợ hãi. Họ không bật một bóng đèn nào, chiều tháng Hai xám nhợt và tối tăm, nhưng trên chiếc sofa cũ nhồi căng có hơi nóng và ánh sáng, khi Rafferty trượt đôi bàn tay dưới quần nhỏ của cô và kéo xuống, qua cặp chân dài, để lại đôi tất ở nguyên vị trí.
Cô đợi anh cởi quần áo, nhưng anh không động đậy để làm thế. Thay vào đó anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô lại với anh, và đôi tay cô lùa vào trong chiếc áo sơ mi để mở, mải mê trong hơi nóng và sức mạnh của những múi cơ, khi miệng anh trêu chọc miệng cô mở ra, lưỡi anh luồn vào, thưởng thức, khuấy động. Cô có thể cảm thấy bản thân đang đắm mình sâu xuống vòng xoáy xúc động, hiển hiện trong ngây ngất khi miệng anh đùa nghịch với miệng cô, bầu ngực cô ép vào vòm ngực ấm áp, rắn chắc của anh, cô không muốn thứ gì trong cuộc sống này hơn miệng anh, miệng anh… Cô giật nảy mình vì sốc khi tay anh chạm vào giữa hai chân cô, úp lên cô. Trong một thoáng cô bất động, không chắc cô đã sẵn sàng hay chưa, nhưng miệng anh cứ tiếp tục dỗ dành, khiến cô xao nhãng, khi anh nhẹ nhàng, khéo léo vuốt ve cô.
“Giang chân em ra, Helen”, anh thầm thì, di chuyển làn môi thành một vệt dài ẩm ướt dọc theo gò má cô. “Đến đây nào, tiểu thư, đừng ngượng ngùng. Mở chúng ra. Em mà cứ khép là không làm được gì đâu”.
Có một chút tiếng cười trong giọng nói của anh, và cô không chắc cô có thích nó không nữa. Nhưng cô không thể cưỡng lại anh. Nhất là khi miệng anh dụ dỗ đến thế. Nhất là khi bàn tay anh quá tài tình. Cô thả lỏng, chỉ một chút, và những ngón tay anh tìm thấy cô, trượt vào trong hơi nóng của cô, chuyển động với sự thông thạo đầy bản năng khiến cô thút thít.
“Giỏi lắm”, anh thì thầm vào tai cô, gặm nhấm dái tai cô. “Thả lỏng đi, và em sẽ ổn. Anh sẽ không làm em đau, anh hứa”.
Một phần nhỏ trong cái đầu hỗn loạn của cô nhắc cô nhớ chắc hẳn sẽ đau vào lần đầu tiên. Nhưng cô tín nhiệm anh, tin tưởng anh, khi những ngón tay của anh trượt lên cô, tinh tế, kiên định, và cô rướn hông lên để gặp anh, tìm kiếm thứ gì đó, cô cũng không chắc là gì, nhức nhối, khát hao, chết dần vì anh, khi lưỡi anh đẩy sâu vào miệng cô, những ngón tay của anh đẩy sâu vào trong cô, ngón cái của anh thúc ép, vỗ về, xô tới, cho đến khi cô đột nhiên vỡ vụn, cả cơ thể trở nên cứng ngắc, khi những đợt sóng này xô đợt sóng khác như sao băng trong đêm trút lên người cô.
Cô đang khóc khi nó bắt đầu nhạt phai. Cô có cảm giác thật ngốc, nhưng những giọt nước mắt tiếp tục rơi, và cô vùi mặt vào bờ vai anh, vào chiếc sơ mi trắng anh vẫn đang mặc, và anh đỡ lấy đầu cô, giữ cô ở đấy, xoa dịu cô với giọng mất tự nhiên khi bàn tay khác vuốt ve xương sống cô. Cô có cảm giác sự căng thẳng đang rung lên trong cơ thể anh, mồ hôi đang lấp lánh trên làn da anh, nhịp trái tim dồn dập của anh trên trái tim cô. Cô muốn nhìn anh, muốn hôn anh lần nữa, để khám phá điều gì sẽ diễn ra tiếp theo, nhưng cô sợ. Bên cạnh đó, đôi bàn tay anh có cảm giác quá dễ chịu với cô, ve vuốt cô, dỗ dành cô, khiến cô lắng lại. Anh là người duy nhất biết điều anh đang làm, không phải cô. Cô có thể thư giãn, và tin anh. Cô có thể an tâm tan chảy trong cơ thể khỏe khoắn, cứng rắn của anh và biết anh sẽ lo liệu tất cả mọi thứ. Cô có thể nghỉ ngơi…
*** Phải mất một lúc lâu trước khi Rafferty dám gỡ mình khỏi dáng hình đang say ngủ của cô. Nằm đó với cơ thể trần trụi tuyệt diệu, kiệt sức và ẩm ướt của cô đang tựa vào người cứ như một loại đi đày dưới địa ngục. Giá như kỳ phi lý, bất tận này có thể kết thúc, giá như thiên đường và địa ngục tồn tại, gã sẽ không còn sợ hãi nơi là điểm tận diệt của gã nữa. Gã đã có trải nghiệm tệ nhất về nó. Và tuyệt vời nhất. Cô khẽ lẩm bẩm khi gã tách người khỏi cô, âm thanh êm ái khổ đau đó đã xé toạc tim gã. Có lẽ cô thực sự yêu gã. Gã hy vọng không phải không đáng để yêu. Và gã chẳng thể cho cô thứ gì, ngoài cái gã vừa trao.
Gã phủ tấm khăn trải giường bị quên một bên lên người cô, nhưng vô ích. Gã vẫn biết đến từng chi tiết thân thuộc của cơ thể bên dưới. Đầy đặn ở nơi cần đầy, nhỏ nhắn và thanh mảnh, ẩm ướt và nóng bỏng, cô tuyệt đối hoàn hảo. Trong suốt cuộc đời ngắn ngủi này hay bất cứ lần nào sau đó gã không biết sự cứng ngắc của cái thứ giữa chân gã có chịu biến đi hay không. Gã đã thực hiện hành động đáng tuyên dương cho ngày hôm nay, cho tuần này, chết tiệt, cả thế kỷ này mới đúng. Gã từ chối tất cả những gì cô dâng hiến, trao cho gã, chứ không phải chiếm đoạt. Gã đã thưởng thức cô, đủ để biết cô là mọi thứ gã hằng khát khao, mơ về, và thiếu thốn. Gã đã thưởng thức cô, thết đãi cô và để lại cô nguyên vẹn, không chút xâm phạm, vẫn sẵn sàng cho người đàn ông nào có thể xứng đáng với cô sau này.
Gã ghét cái thằng trong tưởng tượng đó. Ghét thằng đó nhiều gần như ghét chính bản thân, gã… quan tâm đến Helen. Cô xứng đáng với ai hơn hẳn gã, và gã đã dám hy sinh một cách vĩ đại cho thằng khốn bạc bẽo nào đó, kẻ chắc chắn sẽ đối xử với cô như mấy đứa bẩn… Ngừng, Rafferty. Chậm lại. Helen quá thông minh để yêu phải một thằng ngu, đúng chứ? Ngoại trừ việc cô đã yêu gã khi cô đáng lẽ phải hiểu rõ hơn mới phải.
Có lẽ gã nên dạy cô một bài học. Có lẽ gã không nên lo lắng đến chuyện làm tan vỡ trái tim cô, chuyện đó sẽ giúp cô không tái phạm sau này. Có lẽ gã nên lột bỏ quần áo chui trở vào tấm mền đó và kết thúc những gì gã đã bắt đầu. Song nghĩ lại có lẽ gã không nên làm thế. Gã luôn có thể tìm ra lý lẽ cho lòng thèm muốn đê tiện của bản thân. Gã đã đi xa đến chừng này rồi từ chối tất cả những gì gã ao ước nhất không phải vì ý nghĩ cao thượng bất chợt nào lóe lên. Sẽ thật ngu ngốc nếu thổi tung mọi cố gắng của gã.
Cởi quần áo cũng không vấn đề. Tắm thứ nước lạnh cóng là cách phải gió thằng đàn ông nào cũng biết, và nếu không hiệu quả, gã sẽ mở tung tất cả cửa sổ và để cơn gió giá rét của tháng Hai làm nguội lạnh đam mê của gã. Sau cùng, gã sẽ không phải lo đến chuyện chết vì viêm phổi. Đó sẽ là cách đơn giản để thoát ra, và gã đã nghiệm ra sẽ chẳng có gì đơn giản với gã cả. Gã vừa dành hết sức cho nửa giờ gợi tình nhất đời gã, và gã thậm chí còn chưa lên đỉnh. Chúa giúp gã, rồi mọi chuyện sẽ ra sao nếu gã hoàn thành những gì cô muốn?
Phòng tắm thơm hương hoa hồng trắng. Gã giũ người khỏi áo khoác, nhìn trừng trừng vào hình ảnh phản chiếu gương của gã trong gương. Gã trông như một thằng đàn ông hoàn toàn khác, không còn lạnh lẽo và giễu cợt nữa. Gã trông như một thằng đàn ông bị vướng trong nỗi giày vò vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Và trước khi gã nhận ra gã đang làm gì, gã thụi nắm đấm vào tấm gương, vào bóng hình của gã, đập vỡ những mảnh kính xung quanh.
– Erin –